BỊ TỪ BỎ - PHÉP KHÍCH TƯỚNG (1)
Dương Thụ nghe thấy hai người kia nói vậy thì cười lạnh lùng.
Đi cửa sau ư? Đúng là buồn cười!
Dương Thụ thấy Nhiếp Nhiên đã đi mất dạng nên cũng quay về vị trí của lớp 2 tiếp tục ăn cơm.
Duy chỉ có hai người Tiểu Tứ và Lôi Tử vẫn đang đứng nguyên tại chỗ xì xầm nói chuyện, nghiên cứu chuyện có phải Nhiếp Nhiên đi cửa sau hay không.
Sau khi nghiên cứu gần năm phút, bọn họ cảm thấy khả năng này cũng không lớn cho lắm.
“Hay là chờ hôm nay huấn luyện xong, chúng ta lén tới hỏi cô ấy về đội dự bị đi, có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà.” Sau khi Tiểu Tứ chắc chắn là Nhiếp Nhiên không đi cửa sau liền nói với Lôi Tử ở bên cạnh.
Lôi Tử gật đầu đồng tình: “Cũng được, đến lúc đó chúng ta cùng đi!”
Nhưng kế hoạch vĩnh viễn không thắng được biến hóa, chiều hôm đó, tất cả binh sĩ ở Quân khu 2 tiến vào huấn luyện thể lực toàn diện, hơn nữa hạng mục huấn luyện cuối cùng của buổi tối còn là mang vật nặng chạy việt dã năm kilomet nữa.
Huấn luyện đến tận nửa đêm về sáng, một đám người đói tới mức da bụng dán vào lưng mà quay về ký túc xá.
Thể lực của Tiểu Tứ và Lôi Tử ở lớp 1 không tính là tệ, nhưng cũng không chịu đựng nổi sự hành hạ điên cuồng đó, lê tấm thân mỏi mệt về tới phòng ngủ.
“Muộn thế này e là Nhiếp Nhiên cũng đã ngủ rồi.”
“Ừ, chắc chắn là ngủ rồi. Thôi bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598358/chuong-1067.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.