BỊ PHÁT HIỆN HUẤN LUYỆN RIÊNG (1)
Sau khi ăn uống no nê, vì Dương Thụ muốn trở về huấn luyện cho tiêu cơm nên hai người lại trở về sân nhỏ của nhà kho tiếp tục huấn luyện.
“Còn chì không? Tôi cũng muốn buộc.”
“Tự vào trong kho mà lấy.”
Nhiếp Nhiên nói xong liền về phòng rửa mặt, sau khi trở ra đã thấy Dương Thụ buộc lên mỗi cánh tay hai khối chì rồi.
“Anh buộc nặng như thế sẽ tạo ra thương tổn cho cơ thể đấy.” Cô cau mày nhìn mấy khối chì buộc trên người Dương Thụ, nhắc nhở.
“Nếu không muốn đổ máu thì phải đổ mồ hôi thôi, đó là lời cô nói đấy.”
Dương Thụ chẳng bận tâm điều đó lắm, sau khi anh ta buộc chắc khối chì liền tiếp tục huấn luyện.
Thằng nhãi này chán sống rồi, vì có thể vào được đội dự bị mà chẳng bận tâm tới tính mạng nữa.
Thực ra Dương Thụ bướng bỉnh như thế không phải vì đội dự bị, mà là anh ta cảm thấy mình yếu hơn Nhiếp Nhiên quá nhiều, quá mất mặt.
Huấn luyện thêm vài tiếng, Nhiếp Nhiên nhìn trời, cảm thấy không còn sớm nữa nên bảo anh ta trở về.
Nhưng Dương Thụ đã bị kích thích nên vẫn không ngừng nghỉ huấn luyện: “Tôi vẫn có thể luyện thêm một lúc nữa.”
Nhiếp Nhiên nghe thấy anh ta từ chối thì sắc mặt trở nên lạnh lùng, giọng nói cũng trầm xuống, “Tôi nói là về đi! Đừng để tôi phải nhắc lại lần thứ ba!”
Động tác của Dương Thụ khựng lại, ngữ khí này sao giống y như lần trước khi ở trên đảo thế?
Không hiểu sao, trong đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598353/chuong-1062.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.