Ha ha, kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải lau mắt mà nhìn rồi đây.
Đây còn là thằng nhãi thối thích cợt nhả trước kia không thế?
“Thế thì được thôi, anh chỉ cần đừng để lúc huấn luyện lại gục xuống thì tôi thế nào cũng được.” Nhiếp Nhiên không cưỡng cầu, anh ta tình nguyện huấn luyện là chuyện tốt, thế nên liền chỉ vào mấy thứ trong nhà kho: “Đám bao cát kia đều đã cũ rồi, nhưng còn tốt hơn đá nhiều, cõng chạy rồi sau đó leo lên thang móc ba trăm lần.”
“Leo lên thang móc?” Dương Thụ nhìn về phía cô chỉ, thấy trên tường kho hàng đã có sẵn một cái thang móc đang treo ở đó.
“Đúng thế, thang móc là một thứ rất hữu hiệu trong việc khảo nghiệm sức lực. Anh cứ yên tâm, tôi đã thử trước rồi, nhìn nó hơi nhỏ thôi chứ hoàn toàn an toàn.”
“Được.”
Dương Thụ dứt khoát đeo bao cát lên lưng, sau đó bắt đầu lên lên leo xuống thang móc.
Sau khi lên được chừng một trăm bảy mươi lần, Dương Thụ cảm nhận được chân mình đã đau nhức như muốn đứt lìa ra, không còn sức leo lên lại nữa.
“Sao hả, có phải cảm thấy chạy quanh núi vẫn còn nhẹ nhàng chán không?” Nhiếp Nhiên đứng bên dưới nhìn Dương Thụ dường như đã chẳng còn sức tiếp tục nữa, cười tủm tỉm hỏi.
“Tôi có thể.” Dương Thụ lau mồ hôi trên trán, lại cắn răng leo lên một lần nữa.
“Vậy thì cố lên.”
Nhiếp Nhiên nhẹ nhàng nói, sau đó chạy tới một cái thang móc khác, nhưng cô không leo lên mà hai chân xỏ qua khoảng trống giữa hai bậc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598347/chuong-1056.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.