“Cô đang làm gì vậy?” Dương Thụ thấy cô làm như vậy tới lần thứ sáu thì khó hiểu hỏi.
Bơi thì không bơi, lại cứ lặn sâu xuống đáy biển, vừa phí dưỡng khí mà lại chẳng bơi được xa.
“Kỹ năng bơi lội của tôi không tốt, thế nên tôi tập bơi và lặn luôn một thể để tiết kiệm thời gian.” Nhiếp Nhiên nói xong lại há to mồm hít khí rồi tiếp tục lặn xuống.
Trong đợt huấn luyện sinh tồn nơi hoang dã, chính vì cô bị thiếu dưỡng khí để thở nên cuối cùng mới bị ngất đi như thế.
Cho nên lần này cô phải luyện tập để tăng lượng dưỡng khí mới được.
Kỹ năng bơi của Dương Thụ tốt hơn Nhiếp Nhiên, thế nên đã bỏ cô lại phía sau, hơn nữa sức chịu đựng ở trong nước của anh ta cũng rất mạnh, Nhiếp Nhiên dựa vào nghị lực của bản thân đúng là không thể đuổi kịp tốc độ của anh ta.
Thằng nhãi này kiếp trước là cá đấy à?
Ở trong nước mà chẳng khác nào như đi trên đất bằng.
Một vòng... hai vòng... cho đến vòng thứ ba, Nhiếp Nhiên cảm thấy đầu óc mình bắt đầu choáng váng, eo như bị buộc một cái tạ.
Quả nhiên thân thể này đúng là tiểu thư, không chiều chuộng nổi.
Dương Thụ lập tức phát hiện ra ngay khi tốc độ của cô chậm lại.
Anh ta dừng động tác, bơi ngược trở lại tới trước mặt cô, trên khuôn mặt nghiêm túc mang theo một chút lo lắng, “Cô có ổn không?”
Nhiếp Nhiên cố hết sức lắc đầu, hơi thở hổn hển, “Chưa chết được.”
Dương Thụ nhíu mày, “Tôi giúp cô.” Sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598340/chuong-1049.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.