BỊ ĐẢ KÍCH VÌ CÁI CHẾT - TÔI KHÔNG ĐI (5)
Lưu Hồng Văn đi vào trước, “Dương Thụ! Cậu xem ai đến này!”
“Chị Nhiên!” Ngô Sướng nhìn thấy Nhiếp Nhiên ở cửa, mắt lập tức sáng lên giống như nhìn thấy cứu tinh, “Trời ơi, tốt quá rồi! Chị Nhiên, cuối cùng chị cũng đến rồi! Chị mau khuyên cậu ta đi, tôi nói rách lưỡi rồi mà cậu ta vẫn không phản ứng với tôi một câu, tôi cũng không biết phải làm thế nào nữa.”
Dương Thụ nghe thấy thì nghiêng đầu nhìn về phía Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên tựa vào khung cửa, cười lạnh, “Vậy cứ để cho anh ta quỳ đi, chờ anh ta quỳ hỏng hai chân rồi, anh ta sẽ từ bỏ ý định.”
Đôi mắt kia sau khi nghe thấy cô nói như vậy thì sầm hẳn lại.
Lưu Hồng Văn nhìn hai bên và cảm thấy bầu không khí rất quái lạ, là người thứ ba, anh ta đi trước thì hơn, đến lúc đó ngộ thương sẽ không tốt.
“... Chúng tôi vẫn phải huấn luyện, đi... đi trước đây...”
Anh ta dùng khuỷu tay chọc vào eo Ngô Sướng, Ngô Sướng hiểu ý cũng vội vàng phụ họa nói: “Đúng đúng đúng, chúng tôi còn phải huấn luyện, đi trước đây, hai người nói chuyện, hai người nói chuyện đi!”
Hai người tìm một cái cớ vụng về chạy thẳng đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, một người đứng ở cửa, một người quỳ ở cạnh giường.
“Định quỳ trước tro cốt cả đời à?” Nhiếp Nhiên phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng, đi đến bên cạnh anh ta.
Nhưng Dương Thụ không phản ứng với cô, cứ quỳ ở đó, nếu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598322/chuong-1031.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.