BỊ ĐẢ KÍCH VÌ CÁI CHẾT - TÔI KHÔNG ĐI (2)
Nhiếp Nhiên thấy bọn họ bày ra cái dáng vẻ tự hào vinh dự thì cảm thấy buồn cười, yếu ớt nhắc nhở: “Hình như bây giờ tôi không phải là người của lớp cấp dưỡng nữa rồi.”
Lính cấp dưỡng kia ưỡn ngực tự hào nói: “Nhưng cô đã từng là người của lớp chúng ta, hơn nữa nếu không phải do nữ binh của đơn vị dự bị kia thì bây giờ cô vẫn là người của lớp chúng ta!”
Lớp phó Vương thấy người lớp mình nói mãi không hết chuyện bèn ngắt lời: “Được rồi được rồi, nếu Nhiếp Nhiên đã kêu đói thì chúng ta đừng lề mề nữa, mau bật bếp nấu chút đồ ăn ngon cho cô ấy đi.”
“Được, tôi đi thái rau.”
“Vậy tôi đi rửa nồi.”
Nhiếp Nhiên thấy bọn họ phân chia nhiệm vụ nhanh như vậy, vội vàng nói: “Không cần phiền phức như vậy đâu, không phải ngày hôm qua nấu một bàn đồ ăn ngon sao, bây giờ hâm nóng một chút là được, tôi không kén ăn.”
Cô thấy chờ đám người này làm xong cho mình một bàn đồ ăn có lẽ cũng đói chết rồi.
Lớp phó Vương nghe thấy thế, lắc đầu ngay, “Như vậy sao được, những món ăn đó đều để qua đêm rồi, để buổi trưa chúng tôi ăn là được. Lần này cô làm vẻ vang cho lớp cấp dưỡng chúng ta, nhất định phải ăn ngon.”
“Thật sự không cần đâu, tôi đâu có kén chọn như vậy. Hơn nữa, lúc dã ngoại sinh tồn đồ ăn gì mà tôi chưa từng ăn, đồ ăn qua đêm đã tốt lắm rồi.” Cô bất đắc dĩ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598319/chuong-1028.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.