ĐỪNG SÙNG BÁI TÔI - EM CAM TÂM SAO (5)
“Lúc ấy chắc anh đã biết kế hoạch của Hoắc Mân đối với anh rồi chứ?”
“Không biết, lúc ấy hắn chỉ gọi điện thoại hẹn tôi uống rượu, sau đó tôi đi ngay. Đến lúc hắn liên tục chuốc rượu tôi, tôi mới cố ý giả vờ say. Trên đường lái xe về, tôi phát hiện hắn bám theo tôi hơn nửa tiếng. Em biết không, ngay cả ẩn nấp cơ bản nhất hắn cũng không thèm làm, tôi liếc một cái là nhìn ra ngay.”
“Sau đó tôi phát hiện phanh xe không được, cuối cùng bị hắn đâm thẳng từ phía sau, va vào khúc cua trên đường núi.”
Trái tim Nhiếp Nhiên thắt lại, “Đường núi?”
“Ừ, phía dưới có sườn núi làm giảm hậu quả, nếu không tôi đã bị xe đè thành nhân thịt rồi.”
Nhiếp Nhiên thấy anh nói đến đây thì khóe miệng tủm tỉm, tỏ vẻ rất thoải mái, dường như không có gì ghê gớm cả.
Lúc đó anh biết rõ mình rơi xuống có thể sẽ chết, còn dám không chùn bước lao xuống như vậy, cái gan này...
Giống như Lâm Hoài nói, chết vì quân phục là vinh quang của tất cả binh lính sao?
Chẳng lẽ bọn họ không chết sợ à?
“Tại sao?” Cô vô tình hỏi.
“Bởi vì tôi là một quân nhân.” Nói đến hai chữ cuối cùng, đáy mắt anh lấp lánh, rực rỡ. Cảm giác tự hào đó khiến Nhiếp Nhiên hơi khựng lại.
“Quân nhân.” Cô thấp giọng lẩm bẩm.
Quân nhân thì sao, quân nhân không phải cũng là người sao?
Trước đây vì có thể sống tiếp cô mới liều mình làm sát thủ, đi học những thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598312/chuong-1021.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.