Trong giọng nói của cô có kèm theo một tia lạnh lẽo khiến người khác sinh ra cảm giác ớn lạnh, Phó lão đại thấy thế nhíu mày hỏi: “Mày nói cái gì?”
Vừa mới hỏi xong thì hắn thấy hoa cả mắt, một khẩu súng đen ngòm đã chĩa thẳng vào đầu hắn.
“Tao nói, mày không giết được tao.” Nhiếp Nhiên cười lạnh nói gằn từng chữ.
“Mày! Mày làm gì thế? Điên rồi à?”
“Đúng thế, bị dọa nên phát điên rồi.”
Sau khi nói xong, Nhiếp Nhiên lại quát to với đám cướp biển đang nổ súng rất hăng hái: “Tất cả bọn mày dừng tay cho tao! Nếu không tao sẽ bắn hắn ngay!”
Quả nhiên, đám cướp biển kia nghe cô hô thế thì đều nhao nhao dừng lại, quay đầu nhìn về phía Nhiếp Nhiên.
Cả đám đều bị dọa giật cả mình.
Một tên cướp biển chỉ về phía đám lính ở bên dưới, tức giận gắt: “Thằng kia mày điên rồi hả? Súng của mày phải chĩa về phía đó chứ!”
Mấy tên khác cũng vội vàng nói: “Mày dám chĩa súng vào đầu lão đại à, không muốn sống nữa phải không?”
“Mày bỏ súng xuống ngay, nhanh lên! Nếu không bọn tao mỗi người bắn mày một phát thành cái sàng bây giờ!”
Nhiếp Nhiên khẽ cười chế giễu: “Trước khi bọn mày bắn tao thành cái sàng, tao nhất định cho lão đại của bọn mày thành cái sàng trước.”
Khẩu súng của Nhiếp Nhiên vẫn luôn để trước trán Phó lão đại, thậm chí vì để uy hiếp đám người này, cô còn nhẹ nhàng từ tốn kéo chốt bảo hiểm.
Cơ thể Phó lão đại hơi run lên.
“Đừng, đừng nổ súng, mày… rốt cuộc thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598288/chuong-997.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.