TIẾN THẲNG TỚI HANG Ổ - MÀY LÀ KẺ NẰM VÙNG (4)
Lúc này, khu vực kia vẫn rất yên tĩnh, hiển nhiên là đội dự bị vẫn chưa phát động tấn công, cô hoàn toàn có thể tiến vào, chờ cho hai bên giao chiến sẽ đục nước béo cò cứu người ra, hơn nữa còn phá hủy luôn sào huyệt của đám cướp biển này.
Khoảng cách từ phía Tây sang phía Bắc không quá xa, hẳn là có thể tới kịp thời.
Sau khi Nhiếp Nhiên âm thầm tính toán một hồi, đôi mắt lạnh như băng nhìn lướt qua người bên cạnh, “Mày không lừa tao đấy chứ?”
Tên cướp biển như bị giật mình, ra sức lắc đầu: “Không, không đâu... Tôi không lừa cô.”
Khóe miệng Nhiếp Nhiên nhếch lên một nụ cười lạnh: “Có lẽ mày nói thật, nhưng tao vẫn không tin mày được.”
Người nọ vừa nghe thấy thế thì choáng váng, thậm chí còn giơ tay lên thề thốt: “Tôi thề tôi nói thật, tôi không nói dối cô đâu, tôi thề đấy! Nếu tôi lừa cô thì tôi sẽ không được chết tử tế!”
Đáng tiếc lời thề đó chẳng có tác dụng gì với Nhiếp Nhiên cả, cô lạnh lùng lắc đầu: “Mày thề cũng vô dụng thôi.”
Tên cướp biển sợ hãi tưởng cô định giết mình thì không khỏi van xin: “Không, đừng mà... Tôi van xin cô... Đừng mà... Tôi... Hự...”
Hắn còn chưa nói xong thì đã rên lên một tiếng rồi ngã xuống đất.
Thân hình Nhiếp Nhiên lập tức nhoáng lên, cô lắc mình nhanh chóng chạy về phía cửa hông ở phía Bắc.
...
Mà cùng lúc đó, ở bên trong căn cứ, thủ lĩnh đám cướp biển là Phó lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598260/chuong-969.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.