Nhiếp Nhiên cau mày, trong lòng đã bắt đầu bực bội.
“Cô!”
Lâm Hoài và những người khác thấy sĩ quan lớp 1 bị khinh bỉ thì cảm thấy rất sung sướng, vỗ vai của anh ta nói: “Ngậm miệng lại, đi thôi.”
Người của lớp 2 dẫn đầu đi theo Nhiếp Nhiên xuống núi.
Lại đi thêm chừng ba mươi phút nữa, rốt cuộc người của Quân khu 2 cũng xuống tới chân núi.
“Trời ạ, cuối cùng cũng xuống núi rồi!”
“Đúng thế, rốt cuộc cũng xuống dưới rồi, loanh quanh lâu như thế, còn tưởng tối nay phải ngủ lại ở trên núi chứ.”
“Ở trên núi chỉ là chuyện nhỏ, sợ nhất là bị cướp biển phát hiện ra, thế thì thảm rồi.”
“Đúng thế, sương mù ở đây quá dày.”
Đám lính trẻ đứng ở chân núi nhìn sương mù dày đặc lượn lờ quanh ngọn núi thì không khỏi xì xào bàn tán.
Nhiếp Nhiên thấy mình đã hoàn thành nhiệm vụ liền kéo tên đàn em kia đi theo một hướng khác, đó là đường dẫn tới hang ổ của bọn chúng.
Nhưng vừa mới đi được vài bước, cô liền phát hiện ra mấy người Lý Kiêu, Uông Tư Minh và Phương Lượng đang tự động đi theo mình.
Nhiếp Nhiên dừng chân, cau mày hỏi: “Mấy người đi theo tôi làm gì?”
Phương Lượng nói: “Em bảo mấy người Nghiêm Hoài Vũ về, giữ lại chúng tôi, chẳng phải là có ý bảo chúng tôi đi theo em hay sao?”
“Đương nhiên không phải, hiện tại các anh nên đi tìm đội dự bị đi.”
Phương Lượng bị cô nhắc một câu như thế thì sắc mặt thay đổi: “Không phải em nói là đội dự bị không sao hay sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598258/chuong-967.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.