Chương trước
Chương sau
Nhiếp Nhiên cau mày, trong lòng đã bắt đầu bực bội.
“Cô!”
Lâm Hoài và những người khác thấy sĩ quan lớp 1 bị khinh bỉ thì cảm thấy rất sung sướng, vỗ vai của anh ta nói: “Ngậm miệng lại, đi thôi.”
Người của lớp 2 dẫn đầu đi theo Nhiếp Nhiên xuống núi.
Lại đi thêm chừng ba mươi phút nữa, rốt cuộc người của Quân khu 2 cũng xuống tới chân núi.
“Trời ạ, cuối cùng cũng xuống núi rồi!”
“Đúng thế, rốt cuộc cũng xuống dưới rồi, loanh quanh lâu như thế, còn tưởng tối nay phải ngủ lại ở trên núi chứ.”
“Ở trên núi chỉ là chuyện nhỏ, sợ nhất là bị cướp biển phát hiện ra, thế thì thảm rồi.”
“Đúng thế, sương mù ở đây quá dày.”
Đám lính trẻ đứng ở chân núi nhìn sương mù dày đặc lượn lờ quanh ngọn núi thì không khỏi xì xào bàn tán.
Nhiếp Nhiên thấy mình đã hoàn thành nhiệm vụ liền kéo tên đàn em kia đi theo một hướng khác, đó là đường dẫn tới hang ổ của bọn chúng.
Nhưng vừa mới đi được vài bước, cô liền phát hiện ra mấy người Lý Kiêu, Uông Tư Minh và Phương Lượng đang tự động đi theo mình.
Nhiếp Nhiên dừng chân, cau mày hỏi: “Mấy người đi theo tôi làm gì?”
Phương Lượng nói: “Em bảo mấy người Nghiêm Hoài Vũ về, giữ lại chúng tôi, chẳng phải là có ý bảo chúng tôi đi theo em hay sao?”
“Đương nhiên không phải, hiện tại các anh nên đi tìm đội dự bị đi.”
Phương Lượng bị cô nhắc một câu như thế thì sắc mặt thay đổi: “Không phải em nói là đội dự bị không sao hay sao?”
“Không sao thì các anh cũng phải đi, chẳng lẽ các anh định đội cái lệnh xử phạt kia để tiến vào đơn vị đặc công đấy à?” Nhiếp Nhiên lạnh lùng hỏi.
Mấy ngày trước, chuyện Lý Kiêu nổ súng với cô ở trong căn cứ đã làm An Viễn Đạo lập tức viết cho mỗi người một lệnh xử phạt.
Phải biết rằng, mấy người này đều là học viên ưu tú của lớp 1, chuyện tiến vào đơn vị đặc công là chắc chắn rồi. Nếu phải mang tội danh tự tiện nổ súng ở trong quân doanh, hơn nữa suýt chút nữa làm chiến hữu bị thương thì khó tránh sau khi vào đơn vị đặc công rồi sẽ bị lên án, thậm chí sau này khi ra ngoài thực hiện nhiệm vụ cũng sẽ nhận sự đối đãi khác biệt.
Tuy rằng chuyện này bọn họ sai thật, nhưng dù sao cô cũng đã gài bẫy họ trước, huống hồ Lý Kiêu không hề muốn chĩa súng về phía cô, nếu để bọn họ phải mang theo tội danh này tiến vào đơn vị đặc công, cô sẽ thấy áy náy.
Lỡ như sau này bọn họ vịn vào lý do này, nói rằng cô nợ họ, thế thì không có lời.
“Nhanh đi tới mục tiêu số 4 đi, nói không chừng lần này mọi người hoàn thành nhiệm vụ sẽ được lấy công chuộc tội.” Nhiếp Nhiên nói xong liền xoay người đi về phía hang ổ của cướp biển.
“Vậy còn cậu thì thế nào?” Lý Kiêu cau mày, lạnh lùng hỏi. Bạn đang
“Tôi muốn đi cứu dân đảo. Nếu tôi đã hứa với Kha Lỗ là sẽ đi cứu người thì phải hoàn thành lời hứa mới được. À phải rồi, sau khi tìm được An Viễn Đạo thì mọi người hãy nói với anh ta, cố gắng dùng mọi cách để dụ cướp biển ra ngoài, tôi sẽ vào trong cứu người, đồng thời thuận tiện phối hợp với anh ta, lật ổ của chúng luôn.” Nhiếp Nhiên nói rất bình thản, giống như lật hang ổ của người khác chỉ đơn giản nhẹ nhàng như cầm chổi quét nhà vậy.
“Vậy tôi đi với em, có thể hỗ trợ cho nhau.” Phương Lượng chủ động đi tới trước mặt cô, nói.
Cô gái này nói nghe nhẹ nhàng, nhưng vào hành động thực tế rồi mới thấy sẽ không đơn giản như vậy. Không kể tới chuyện ở đó có rất nhiều cướp biển, quan trọng nhất là bên trong còn có đủ mọi cơ quan, cạm bẫy, cô có thể tránh thoát được toàn bộ hay sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.