Chương trước
Chương sau
“Thật sao? Đội dự bị thật sự không có vấn đề gì sao?” Nghiêm Hoài Vũ vẫn hơi nghi ngờ.
“Là thật hay giả anh nhìn phản ứng của hắn là biết rồi.” Nhiếp Nhiên hất hàm, ra hiệu anh ta nhìn biểu cảm của tên cướp biển kia, “Nếu như tôi không đoán đúng thì sao hắn có thể dùng ánh mắt kinh ngạc không thể tin được đó nhìn tôi.”
Tên cướp biển kia bị cô nói như vậy, vội vàng bừng tỉnh, in lặng quay đầu đi.
“Đi thôi, đội dự bị sẽ không có vấn đề đâu, còn về nội gián trong Quân khu 2, tôi sẽ có cách khiến hắn ngoan ngoãn hiện hình.” Nhiếp Nhiên bình tĩnh cười nói.
Không ngờ tên cướp biển bị treo ngược kia yếu ớt hừ lạnh một tiếng, “Không thể nào! Nếu tao không nói thì mày sẽ không có cách nào biết được!”
Nhiếp Nhiên khẽ cười, “Vậy sao? Vậy chúng ta đi xem sao. À không, bây giờ chủ yếu là mày cố gắng hưởng thụ mùi vị từng giọt máu chảy từ cơ thể mình ra ngoài đi.”
Cô dẫn tên đàn em kia đi khỏi nơi đó trước, lính Quân khu 2 nhìn thấy thế cũng bất giác tránh đường cho cô đi.
Sau đó, tất cả lũ lượt kéo nhau đi theo cô. Lâm Hoài do dự nhìn tên cướp biển đó một cái nhưng cuối cùng vẫn quyết định rời đi.
Vốn dĩ lần này bọn họ tới là để quét sạch cướp biển, hơn nữa tên cướp biển này còn không chịu hợp tác, vậy cũng không cần thiết phải ở lại nữa.
Tên cướp biển kia thấy cô thật sự đã có tính toán dẫn theo người rời đi, lúc này trong lòng sợ hãi vô cùng.
Cô ta thật sự biết rồi sao?
Không thể nào, chuyện này không thể nào, không có lý gì cô ta lại biết nội gián là ai!
Hắn không nói câu nào, sao nữ binh này có thể biết được chứ?
Lẽ nào cô ta còn có thuật đọc suy nghĩ?
Cô ta chắc chắn đang muốn lừa mình, chắc chắn như vậy!
Hắn đang suy nghĩ thì một trận hoa mày chóng mặt ập tới, trước mắt đen sì ba bốn giây, đây là biểu hiện của việc mất máu quá nhiều, tiếp tục như vậy chắc chắn hắn sẽ chết.
Nguồn:
Hắn nhìn ngón tay của mình có một dải máu không ngừng chảy xuống đất, nhuốm đỏ một khoảng.
Sự sợ hãi trong lòng càng lúc càng lớn.
Không được, hắn không thể trụ thêm nữa, tiếp tục trụ thêm thì chắc chắn hắn sẽ chết ở đây.
“Chờ một chút!” Hắn vội vàng nhìn về phía đám người đi vào màn sương dày đặc kia gào lên một tiếng.
“Chị Nhiên.” Hà Giai Ngọc nghe thấy phía sau có tiếng gọi, nhỏ tiếng nhắc nhở Nhiếp Nhiên.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại như không hề nghe thấy, không hề dừng bước mà tiếp tục đi về phía trước, đồng thời lạnh lùng nói: “Đừng để ý đến hắn.”
“Hả? Tại sao vậy?” Hà Giai Ngọc chỉ biết đánh nhau rõ ràng không hiểu được ý của việc làm này.
Tên cướp biển này đã mở miệng rồi, sao lại có thể không quan tâm được chứ?
Tên cướp biển kia thấy bọn họ không thèm để ý tới hắn, liền dốc hết sức lực cuối cùng nói: “Tao nói, tao nói còn không được sao!”
Nhiếp Nhiên liền dừng bước, khóe miệng nhếch lên.
Thật ra vừa nãy Nhiếp Nhiên nói thế chỉ là cố ý dụ tên cướp biển kia, để khiến hắn nghĩ là hắn còn có vốn để nói chuyện với cô, để hắn có thể có hi vọng. Sau đó, cô căn chuẩn thời gian, dập tắt niềm hi vọng cuối cùng này, khiến hắn hoàn toàn thất bại trong sự sợ hãi bị mất máu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.