Thậm chí vẻ mặt còn có vẻ căng thẳng.
Rất rõ ràng, người này có vấn đề!
“Tôi… tôi…” Dưới ánh mắt sắc lẹm của Nhiếp Nhiên, hắn hơi bất an, “Tôi… tôi không phải lính…”
“Không phải?” Nhiếp Nhiên cười nhướng mày.
Lúc này sĩ quan huấn luyện lớp 1 của Quân khu 2 nói: “Đúng là cậu ta không phải lính của Quân khu 2 mà là người chúng tôi cứu được trên biển. Cậu ta nói là trốn thoát từ đảo này ra. Chúng tôi nghĩ cậu ta thông thạo đường ở đây hơn chúng tôi nên để cậu ta dẫn chúng tôi lên núi.”
“Trốn ra sao?” Nhiếp Nhiên xem xét hắn một lượt, cười lạnh nói liên hồi: “Ở đây chó ăn đá gà ăn sỏi, đến cả đám cướp biển này còn không đủ ăn, bọn chúng còn nuôi một người đàn ông sao?”
Hắn cố gắng tỏ ra điềm tĩnh: “Tôi... tôi trốn ra thật mà...”
“Lục soát cho tôi.” Nhiếp Nhiên ra hiệu nhóm người Kiều Duy, “Lục soát kĩ càng, không được để sót chỗ nào.”
Hắn lập tức lùi lại phía sau vài bước, lên tiếng từ chối: “Không, không được! Tôi giúp các người tìm được lính của lính Quân khu 2, sao các người có thể khám người tôi được chứ. Các người làm như vậy là qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát!”
Nhưng Kiều Duy không thèm để ý tới hắn, tiến lên trước khuỵu gối vặn tay hắn rồi ép sát dưới đất.
Anh ta tin vào năng lực phán đoán của Nhiếp Nhiên.
Uông Tư Minh và Phương Lương cũng lập tức tiến lên trước, lột áo khoác rằn ri của hắn ra, lục tìm kĩ càng một lượt từ trên xuống dưới.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598251/chuong-960.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.