Đám lính Quân khu 2 còn lại thấy Nhiếp Nhiên tát Dương Thụ, kinh ngạc tới mức đứng ngây tại chỗ, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ban đầu Nhiếp Nhiên vẫn khá ôn hòa, sao đột nhiên lại trở nên hung dữ như vậy? Dường như hoàn toàn biến thành một người khác vậy.
Nếu không phải cùng một khuôn mặt thì thật sự khiến người khác nghi ngờ không biết có phải là người cùng họ cùng tên không nữa.
Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc, Lâm Hoài thấy cô coi như không nhìn thấy mình thì tức giận quát: “Nhiếp Nhiên, cô dám đánh lính của tôi trước mặt mọi người! Trong mắt cô có còn sĩ quan huấn luyện là tôi không hả!”
“Anh ta còn chỉ tay năm ngón với tôi, tôi sẽ còn tiếp tục đánh.” Nhiếp Nhiên quét mắt nhìn Dương Thụ, “Nếu anh ta không phục thì đánh lại, chỉ cần anh ta có bản lĩnh.”
Trong giọng điệu của cô tràn ngập sự xem thường và chế giễu, khiến Dương Thụ không kìm được mà chầm chậm quay đầu, dùng ánh mắt chấn động khó bề tưởng tượng nhìn cô.
Rốt cuộc anh ta đã sai cái gì?
“Không phải cậu ta không có bản lĩnh đó, chỉ là cậu ta không đánh nữ binh mà thôi!”
“Vậy sao?” Nhiếp Nhiên cười khẩy, tỏ vẻ kiêu ngạo.
Lâm Hoài thấy ánh mắt hơi khinh thường của cô thì nổi giận đùng đùng, “Nhiếp Nhiên, cô đừng có quá đáng! Cô cậy mình là nữ thì nam binh không thể ra tay với cô có phải không?”
“Nếu tôi cậy mình là nữ, đám người này sẽ không phải do tôi giết.”
Lúc này màn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598249/chuong-958.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.