ĐỔ BỘ TRỰC DIỆN - CÓ ĐỘNG TĨNH (4)
Nhiếp Nhiên càng đi vào trong, sương mù trong núi càng dày đặc.
“Ở đây có dấu giày! Có phải là chỗ binh lính đơn vị Quân khu 2 đi qua không?” Đột nhiên, Dương Thụ đi sau lưng ngồi xổm xuống, lúc nhìn thấy sự khác thường trên mặt đất, anh ta vẫy tay với Nhiếp Nhiên.
“Có dấu chân không có nghĩa là binh lính đơn vị Quân khu 2.” Nhiếp Nhiên nhìn chỗ anh ta chỉ, sau đó quay người rời đi.
“Nhưng dấu giày này rất giống với giày lính của chúng ta. Tôi thấy tám phần là bọn họ rồi.”
Nhiếp Nhiên liếc anh ta, hỏi ngược lại: “Giày lính là thứ hiếm lắm à?”
“Sao cô có thể chắc chắn đây không phải là dấu giày của người trong đơn vị chúng ta đi qua?”
“Anh chỉ nhìn dấu giày mà không nhìn hoàn cảnh xung quanh.” Nhiếp Nhiên chỉ hai bụi cây trước mặt anh ta, “Anh nhìn bụi cây hai bên đi, bọn chúng tự động tách ra hai bên, rõ ràng con đường này không phải do đi một lần mà hình thành, mà là thường xuyên có người qua lại mới biến thành như vậy.”
“Cũng có thể là đường cướp biển đi nhiều mà tạo thành, sau đó lính Quân khu 2 đi qua.” Dương Thụ tiếp tục biện giải.
Nhiếp Nhiên hếch cằm lên, ra hiệu cho anh ta nhìn bùn dưới chân mình, “Anh xem xung quanh chân anh có cát không?”
“Cát?” Dương Thụ ngồi xổm xuống đất.
Đây là trong núi, làm sao có thể có cát được!
“Cho dù là lên bờ chính diện hay là lên bờ sau núi đều có bãi cát, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598239/chuong-948.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.