Từ hôm đó, Nhiếp Nhiên một ngày ba bữa đúng giờ là đến, mỗi lần đều có thể lệch giờ với đám binh lính kia, ngày nào cũng ăn no uống đủ ngủ ngon không màng thế sự, cái cằm vốn hơi nhọn đã tròn hơn nhiều rồi.
Nhưng so với cô nhàn nhã tự tại, có người lại không ngồi yên.
Kha Lỗ ở trong đơn vị đã mấy ngày, những người đó không hề đến tìm anh ta, làm anh ta lo đến nỗi đi qua đi lại trong phòng.
Cuối cùng anh ta không nhịn được nữa!
Kha Lỗ lao thẳng vào tòa nhà hành chính, lính gác đứng ở trạm gác thấy anh ta nổi giận đùng đùng, lập tức ngăn cản anh ta.
“Anh là ai? Đây là tòa nhà hành chính, người không phận sự không thể xông vào!”
Kha Lỗ thấy bọn họ không cho mình vào, cho là bọn họ chột dạ, bất chấp tất cả vừa xông vào trong vừa gào lên: “Tôi muốn gặp sĩ quan huấn luyện An của các người! Tôi còn muốn gặp tiểu đoàn trưởng nữa! Để tôi vào, mau để tôi vào!”
“Mọi người lừa tôi, mọi người đều là kẻ lừa gạt, mau để cho tôi vào!”
“Các người buông tôi ra, tôi muốn đi vào!”
Kha Lỗ ở cửa ầm ĩ không ngừng, lúc hai lính gác đang định gọi người kéo anh ta ra ngoài thì Nhiếp Thành Thắng đi từ trong tòa văn phòng ra.
Ông ta nghiêm túc hỏi: “Chuyện gì thế này?”
Hai lính gác cũng rất khó hiểu, “Chúng tôi không biết, anh ta vừa đến đã nói muốn gặp tiểu đoàn trưởng và sĩ quan huấn luyện An.”
Nhiếp Thành Thắng lạnh lùng nhìn về phía Kha
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598208/chuong-917.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.