Câu nói này khiến Kha Lỗ bình tĩnh hơn không ít. Anh ta gật đầu, buông tay ra, bình tĩnh ngồi xuống ghế.
“Đúng rồi, anh có đói không, có cần tôi làm đồ ăn cho anh không?”
An Viễn Đạo thấy cả người Kha Lỗ bẩn thỉu, lại bơi ở dưới biển lâu như vậy, chắc đã mấy ngày chưa ăn gì mới đúng.
Nhưng không ngờ Kha Lỗ lại lắc đầu, “Không cần đâu, tôi vừa ăn một cái đùi thỏ nướng rồi.”
“Đùi thỏ?” An Viễn Đạo còn tưởng là mình nghe lầm.
Với dáng vẻ chật vật của anh ta, chắc sẽ không nhàn rỗi nướng thỏ để ăn trước khi kêu cứu chứ?
“Đúng vậy, đùi thỏ, mới nướng xong, ngon lắm!” Kha Lỗ vừa nghĩ tới món thịt thỏ nướng nữ binh đó làm là không nhịn được nuốt nước miếng.
An Viễn Đạo hỏi: “Anh ăn ở đâu?”
“Sau núi, nữ binh đó nướng ngon lắm.”
Nhiếp Nhiên!
Cô gái này lại dám nướng thịt thỏ ở phía sau núi, anh ta đúng là xem thường cô rồi.
Buổi sáng yếu đuối như vậy làm anh ta tưởng là cô gái này đổi tính rồi, thì ra là giấu cái đuôi hồ ly của mình đi.
Con nhỏ này, suýt nữa thì lừa được cả anh ta.
An Viễn Đạo nghiến răng, gật đầu nói: “Được, tôi biết rồi, anh đi ngủ đi.”
Sau khi nói xong, anh ta đóng cửa phòng lại cho Kha Lỗ, rồi đi về phía sau núi.
Bóng đêm tràn ngập căn cứ, An Viễn Đạo đi phăm phăm tới căn nhà của Nhiếp Nhiên.
Anh ta đứng ở cửa, xuyên qua cửa sổ nhìn cảnh tối đen như mực bên trong.
Hừ, con nhỏ này còn giả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598205/chuong-914.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.