An Viễn Đạo dẫn Kha Lỗ vào phòng làm việc của tiểu đoàn trưởng.
Lúc này, Lý Tông Dũng vẫn còn đang ngồi nghiên cứu bản đồ. Thấy An Viễn Đạo vội vàng dẫn người vào, ông khẽ cau mày lại.
“Chuyện gì thế này?” Vừa rồi ông cũng nghe thấy phía ngoài có người kêu cứu.
“Báo cáo tiểu đoàn trưởng, dân đảo lần trước chúng ta cứu lần này lại bị cướp biển bắt đi rồi.” An Viễn Đạo chỉ Kha Lỗ bẩn thỉu bên cạnh, “Anh ta vô tình bơi được đến đây kêu cứu.”
“Cầu xin ông cứu chúng tôi với, bọn họ bị cướp biển bắt ở trên biển!” Kha Lỗ nhìn thấy người quen, sốt ruột cầu xin.
Lý Tông Dũng nhìn Kha Lỗ trước mặt: “Không phải mọi người đã quay về đất liền rồi sao?”
“Đúng thế, nhưng chúng tôi sống ở đó mấy đời, thực sự không thích hợp với cuộc sống thành thị như mọi người nói, rất khó chịu! Cái gì cũng cần tiền, ngay cả đi vệ sinh cũng thu tiền.” Kha Lỗ nói đến mấy ngày sống trong thành phố giống như trút bầu tâm sự, nói hết một hơi, “Còn nữa! Tôi nhổ đờm mà cảnh sát kia cũng muốn phạt tiền. Tôi rất khó hiểu, không nhổ ra thì phải làm thế nào, chẳng lẽ tôi nuốt lại à?”
Mấy ngày đó đám người bọn họ đi lang thang trên đường, họ đi tới đâu, tất cả mọi người cũng tránh xa giống như là đang tránh bệnh dịch.
Ở trong mắt đám người thành phố này, bọn họ chính là một đám kỳ quái.
Thậm chí còn có người mẹ nói với con mình rằng bọn họ là người điên trốn ra từ bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598203/chuong-912.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.