Cả đám không dám mạnh miệng nữa mà đứng tại chỗ không nói một lời nào.
“Nói chuyện đi, câm hết à!” An Viễn Đạo trợn mắt với bọn họ, sắc mặt anh ta gần như đã biến thành màu đen.
Nghiêm Hoài Vũ chắp hai tay sau lưng, nói nhỏ: “Bọn em chỉ muốn kiểm tra thử…”
“Kiểm tra? Kiểm tra cái gì! Cầm súng để kiểm tra? Nhỡ đâu thực sự có người bị thương, vậy các cô cậu định làm thế nào, dùng mạng đền mạng chắc? Dám nổ súng với đồng đội, chỉ riêng việc này cũng đủ để mấy đứa phải rời khỏi quân đội rồi!” An Viễn Đạo tức giận quát to với bọn họ.
“Chuyện này là em nghĩ ra, nếu phạt hãy phạt mình em.” Uông Tư Minh đứng lên và nhận toàn bộ trách nhiệm về mình.
An Viễn Đạo tức đến mức máu dồn lên não. Cái tên này là học viên anh ta tâm đắc nhất, không ngờ cũng có ngày làm ra loại chuyện thế này, không thể nào tưởng tượng, đúng là không thể tưởng tượng được mà!
Nghiêm Hoài Vũ lập tức không vui, “Uông Tư Minh, lúc nào rồi mà còn muốn làm anh hùng?”
“Súng là của em, em sẽ chịu trách nhiệm chính.” Lý Kiêu cũng bước ra.
Nghiêm Hoài Vũ nhìn thấy hai người họ tranh nhau nhận trách nhiệm, còn mình giống như không có dáng vẻ dám làm dám chịu, “Làm cái gì thế, nếu không có tôi dẫn người đi thì làm gì có chuyện của mấy người?”
“Ồ, cậu có vẻ rất đắc ý nhỉ?” Giọng nói thâm trầm của An Viễn Đạo vang lên.
Nghiêm Hoài Vũ nhún vai, “Ý em là nếu như không có em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598191/chuong-900.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.