Nhiếp Nhiên buồn chán nhún vai, “Chỉ cần cậu không ngại việc bị người khác tính kế thì tôi cũng không có vấn đề gì.”
Nhiếp Nhiên vừa nói những lời này, không thể nghi ngờ gì là lại càng tăng thêm bóng ma trong lòng Lý Kiêu, khiến Lý Kiêu không thể tập trung tinh thần để hỏi chuyện của cô.
Nhiếp Nhiên mỉm cười nhìn cặp lông mày đang nhăn tít của Lý Kiêu.
Ván thứ hai, cô thắng.
Nói thật nhé, tại sao bọn họ lại chọn Lý Kiêu đến làm thuyết khách, đúng là quá thất sách rồi đấy.
Về mặt quân sự Lý Kiêu là học viên ưu tú, nhưng mồm mép thì không được, cô ấy không có năng khiếu này.
Phải để Kiều Duy hoặc Uông Tư Minh đến mới đúng.
“Được rồi, muộn lắm rồi đấy, cậu cũng đã uống khá nhiều rồi, nhanh về ngủ đi.” Nhiếp Nhiên đứng dậy muốn mở cửa cho Lý Kiêu.
Đi được nửa đường, cô bị Lý Kiêu giữ chặt tay lại.
Nhiếp Nhiên nhíu mày, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Tôi biết mình không lừa được cậu.”
À, đúng là rất hiểu bản thân đấy.
Nhiếp Nhiên mỉm cười.
“Nhưng cậu định tự lừa gạt bản thân cả một đời sao?” Lý Kiêu từ từ đứng dậy, cô rút một khẩu súng màu đen từ bên hông ra rồi đặt ở trước mặt.
Nụ cười trên mặt Nhiếp Nhiên hơi cứng lại, sau đó hoàn toàn biến mất, cô lạnh lùng nhìn Lý Kiêu và nói: “Cậu đi đi.”
Lần này cô nói như ra lệnh để đuổi khách.
“Tôi không tin cậu sợ cầm súng, ngay cả chết còn không sợ thì sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598188/chuong-897.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.