Người của lớp cấp dưỡng và quân y chia nhau ngồi ở hai bên, không khí nặng nề trong cabin làm cho người ta cảm thấy không thể thở nổi.
Chỉ có Nhiếp Nhiên ngồi ở phía cuối là nhẹ nhàng, dựa người về sau ngủ gà ngủ gật.
Mà ngay sau đó, trực thăng gặp phải dòng khí xóc nẩy lên. Điều này làm cho không khí lo lắng dâng lên tới đỉnh điểm.
“Có chuyện gì thế?”
“Máy bay bị làm sao vậy?”
“Mất khống chế à? Hay bị hỏng rồi?”
“Chúng ta sẽ không chết đấy chứ?”
Không biết ai là người nói những câu này khiến cho sắc mặt của đám người của lớp cấp dưỡng lập tức trắng bệch.
“Dòng khí thôi mà, không sao đâu.” Nhiếp Nhiên thấy lớp phó Vương đã sợ tới mức tim như bắn ra ngoài thì có lòng nhắc nhở một câu.
Quả nhiên, sau khoảng nửa phút xóc nảy, trực thăng bắt đầu vững vàng trở lại.
Sau khi bay gần bốn tiếng, cuối cùng trực thăng cũng hạ cánh an toàn.
Vừa xuống trực thăng, lớp phó Vương như mất nửa cái mạng, ngồi phịch xuống không đi nổi. Sau gần một phút, anh ta mới đứng lên đi tới nơi tập hợp.
Nhiếp Nhiên vừa đi vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh, so với Quân khu 2 thì nơi này đơn giản hơn nhiều, hẳn là căn cứ xây dựng tạm thời.
“Nhanh lên! Sắp năm giờ rồi, chúng ta còn chưa nấu bữa sáng đâu đấy! Các binh sĩ lấy gì mà ăn chứ hả?” Lớp trưởng Trần thấy dáng vẻ lừng khừng của bọn họ thì tức giận trừng mắt quát lên.
Một đám người bị lớp trưởng Trần quát tháo nên lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598173/chuong-882.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.