Dương Thụ không nhịn được quát lên, “Nhiếp Nhiên!”
Nhiếp Nhiên nói với đám binh sĩ: “Không thể bắn súng thì sao nào? Tôi không thể cầm súng nhưng có thể cầm dao làm bếp. Tuy tôi không thể xông pha tiền tuyến như các anh, nhưng tôi có thể bảo đảm hậu cần cho các anh. Các anh có ai dám nói mình không cần ăn cơm của lớp cấp dưỡng cũng có thể đi đánh giặc? Binh sĩ không có lớn nhỏ, không cần biết tôi cầm dao làm bếp hay cầm súng trường thì mục đích chúng ta làm quân nhân cũng đều giống nhau thôi.”
Lớp phó Vương đứng ở cửa sổ nhà ăn vỗ tay đầu tiên, “Nói hay lắm, binh sĩ không có lớn nhỏ!”
“Nhiếp Nhiên, tôi tự hào về cô!”
“Từ hôm nay, cô là thần tượng của tôi!”
Mấy nam binh phía sau ai nấy đều giơ ngón tay cái lên với Nhiếp Nhiên.
Còn lúc này, lớp trưởng Trần dẫn theo sĩ quan huấn luyện của lớp 1 lớp 2 vội tới, sau khi ở cửa nghe thấy lời này của Nhiếp Nhiên thì xông tới đám binh sĩ kia lạnh lùng nói: “Đây là nhà ăn, ai dám gây sự ở đây sau này đừng bước vào nhà ăn nữa! Tuy tôi chỉ là lớp trưởng cấp dưỡng bé nhỏ nhưng nhà ăn chính là chiến trường của tôi, tôi không cho phép bất cứ ai làm càn ở đây!”
Nghe có vẻ như anh ta đang dạy dỗ đám binh sĩ, nhưng trên thực tế rõ ràng là đang tát vào mặt sĩ quan huấn luyện của lớp 1 lớp 2.
Đặc biệt là Lâm Hoài, khi nhìn đống hỗn độn dưới đất, lại nhìn vết thương trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598159/chuong-868.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.