Bác gái Chu đã sợ chết rồi lại thấy cô không nói, vội vàng chuyển tầm mắt lên lớp phó Vương, thái độ thành khẩn cầu xin, “Lớp phó Vương, cứu tôi với! Tha cho tôi lần này đi! Lần sau tôi chắc chắn không dám nữa, thật đấy!”
Lớp phó Vương thấy một người phụ nữ trung niên ăn nói khép nép khổ sở cầu xin như vậy thì không nhẫn tâm nói: “Hay là... bỏ đi, Nhiếp Nhiên.”
“Cầu xin hai người, tôi nhất thời u mê, lần sau chắc chắn không dám nữa!”
Người xung quanh nhìn thấy hết, nhưng lần này không dám cầu xin tha thứ cho bà ta vì sợ vạ lây đến mình.
Một lúc lâu sau, Nhiếp Nhiên buông tay ra, lạnh lùng nói: “Bác gái, quân nhân không hề muốn làm gì mọi người cả, nếu thật sự muốn so đo thì mọi người có thể làm gì!”
Câu này của cô rất có trọng lượng, làm bác gái Chu không nhịn được co rụt người lại.
“Bác có biết tiền vừa rồi lớp phó Vương đưa cho bác là tiền trợ cấp của anh ta không, số tiền này anh ta phải gửi cho người ba già bị mù ở nhà. Ba anh ta đã từng là quân nhân, lúc đánh trận vì cứu một người dân mà bị bắn mù mắt, bây giờ chỉ có thể dựa vào một chút tiền trợ cấp của lớp phó Vương để sống qua ngày thôi.”
Lớp phó Vương kinh ngạc, “Cô... sao cô lại biết?”
Anh ta không nhớ mình từng nói với Nhiếp Nhiên chuyện này.
“Thật xin lỗi, tôi từng xem hồ sơ của anh.” Nhiếp Nhiên cười khẽ.
Cô lại bác gái Chu, “Còn nữa, ngộ nhỡ trong muối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598154/chuong-863.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.