Tên khốn kiếp Lâm Hoài này đúng là nhỏ mọn!
Nhiếp Nhiên nhất thời không phòng bị, bị anh ta kéo ra ngoài, không nhịn được cau mày giãy ra, “Dương Thụ, anh làm gì thế hả!”
Lớp phó Vương đi vào đúng lúc thấy cảnh này, lập tức đặt giỏ thức ăn xuống, chạy vội đến chặn ở trước mặt Dương Thụ, “Này, cậu là ai hả! Cậu kéo nữ binh của lớp cấp dưỡng chúng tôi làm gì!”
“Cô ấy là người của lớp 2!” Lửa giận trong đầu Dương Thụ bùng lên.
Lớp phó Vương cũng tức giận, “Ha, lớp 2? Thời gian huấn luyện tới lớp cấp dưỡng, còn nói lời như vậy, có tin tôi tìm sĩ quan huấn luyện của mấy người nói chuyện không hả!”
“Cậu đi đi, tôi sợ cậu chắc!”
Bây giờ anh ta vốn đã rất khó chịu vì Lâm Hoài rồi, nếu không phải ngại vì Lâm Hoài là sĩ quan huấn luyện thì vừa rồi đã sớm đấm cho một phát.
Nhiếp Nhiên thấy Dương Thụ sắp đánh nhau với lớp phó Vương, vội vàng nói với Ngô Sướng và Lưu Hồng Văn: “Được rồi, mọi người mau đưa anh ta đi đi.”
Ngô Sướng được cô nhắc nhở như vậy, vội vàng kéo Dương Thụ ra ngoài, “Đi thôi, Dương Thụ.”
“Đúng vậy, sĩ quan huấn luyện sắp tìm chúng ta rồi!”
Nhưng hôm nay Dương Thụ giống như là bị kích thích, đẩy mấy người kia ra nói với Nhiếp Nhiên: “Nhiếp Nhiên, cô đợi đó, tôi nhất định sẽ đi nói rõ ràng với sư đoàn trưởng! Rõ ràng là tên khốn kiếp Lâm Hoài kia làm ra chuyện này!”
Nhiếp Nhiên cau mày, nói rõ ràng? Khó khăn lắm cô mới tránh được đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598147/chuong-856.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.