Nhiếp Nhiên vừa ra khỏi phòng làm việc của Nhiếp Thành Thắng đã thấy Lưu Đức đứng đợi ở đó từ lâu, trên mặt là nụ cười lúng túng khó coi.
“... Tôi đưa cô đi.”
Từ vẻ mặt bất an của anh ta, Nhiếp Nhiên có thể biết bộ phận hậu cần đó nhất định không thoải mái bằng nơi này.
Nhưng mà không sao, chuyện của cô đã giải quyết xong rồi, cho dù đi đến chỗ nào, cô cũng có thể chấp nhận.
“Cảm ơn sĩ quan huấn luyện Lưu.” Cô cười khẽ trả lời lại càng khiến Lưu Đức vô cùng thương xót.
“Thật ra sư đoàn trưởng chỉ nhất thời tức giận thôi, đợi qua mấy ngày là sẽ ổn.” Lưu Đức còn tưởng là Nhiếp Nhiên làm sai việc gì khiến Nhiếp Thành Thắng không vui, cho nên mới an ủi như vậy.
Nhiếp Nhiên cười, không nói gì.
Hai người một trước một sau đi tới phòng ăn. Trong phòng ăn không có một ai.
Lưu Đức dẫn cô vào bếp của phòng ăn, bên trong tỏa ra mùi đồ ăn thơm phức.
“Sĩ quan huấn luyện Lưu, sao anh lại đến đây?” Một người đàn ông mặc đồ đầu bếp tắt bếp đi ra.
Lưu Đức kéo Nhiếp Nhiên đến trước mặt người đàn ông đó: “Lớp trưởng Trần, sư đoàn trưởng bảo tôi giao cô ấy cho mọi người.”
“Nhiếp Nhiên?” Lớp trưởng Trần liếc mắt một cái là nhận ra ngay nữ binh trước mặt.
Lưu Đức kinh ngạc nói: “Hai người biết nhau à?”
“Bây giờ ở trong đơn vị có ai không biết nữ binh này.”
Lưu Đức cười khan mấy tiếng: “Ha... ha ha... cũng đúng, dù sao cũng giao cho mọi người, giúp việc cho mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598143/chuong-852.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.