Cô càng dửng dưng như vậy, đám người Dương Thụ càng cảm thấy khó chịu.
“Tôi nhất định phải bắt được tên khốn kia!” Dương Thụ nhìn bóng lưng Nhiếp Nhiên, trong lòng càng thêm tức giận.
Mấy người sau lưng cũng gật đầu phụ họa, siết tay nói: “Không sai!”
Nhưng thực tế luôn tàn khốc.
Khi đó người có thể biết chuyện này chỉ có bọn họ, Dương Thụ truy hỏi kĩ đám người lớp 2, tất cả mọi người đều phải trải qua “nghiêm hình tra khảo” của anh ta, đáng tiếc bọn họ bận rộn gần nửa tháng, không thu hoạch được gì, không tra được cái gì cả.
Tin đồn này truyền đi càng lúc càng mạnh mẽ, giống như cỏ dại đầu mùa xuân điên cuồng mọc lên không khống chế được. Cuối cùng toàn bộ binh lính Quân khu 2, cho dù là nhỏ như lính đứng gác ở cổng hay là to như sĩ quan huấn luyện có chức vị trong tòa nhà hành chính nhìn Nhiếp Nhiên đều mang ánh mắt nhìn người thất bại.
Mỗi lần Nhiếp Nhiên ra vào phòng ăn luôn khiến đám người ở bên cạnh nhỏ giọng thảo luận.
Dương Thụ nghe các nam binh đang xì xào bàn tán, tức giận đập mạnh đũa lên bàn, đứng phắt lên khỏi ghế, tức giận mắng: “Rốt cuộc là tên khốn kiếp nào nói! Có bản lĩnh tung tin đồn nhảm mà không có bản lĩnh đứng ra, đúng là hèn hạ!”
Ngô Sướng cũng đứng lên, “Không sai, là đàn ông thì quang minh chính đại đứng ra đi, bắt nạt nữ binh là thế nào hả!”
Tất cả mọi người trong phòng ăn đều dừng lại, tầm mắt đều tập trung ở bàn bọn họ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598139/chuong-848.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.