Dương Thụ không phục trả lời: “Thầy cố ý nhắm vào cô ấy!”
Ngay lúc tất cả mọi người lau mồ hôi vì Dương Thụ, Nhiếp Nhiên đã từ từ đứng lên.
Cô nhẹ nhàng đẩy Dương Thụ ra, ra hiệu cho anh ta lui về phía sau mấy bước.
Sau đó cô bình thản đối mặt với Lâm Hoài, lạnh lùng hỏi: “Tại sao tôi phải nghe anh?”
Lâm Hoài ngẩn ra.
Nhiếp Nhiên tiếp tục nói: “Tôi là lính cần vụ của sư đoàn trưởng, tôi chỉ nghe sư đoàn trưởng. Nếu như sĩ quan huấn luyện Lâm cảm thấy tôi làm sai, anh có thể đi báo cáo với sư đoàn trưởng, sau đó mới có quyền xử lý tôi. Nếu không, tôi sợ là mình không thể hoàn thành hình phạt của anh rồi.”
Cô không hề sợ hãi, nói vô cùng thỏa đáng.
Những nam binh đứng ở cửa đều vô cùng kinh ngạc.
Đúng là người của đội dự bị, ngầu thật!
“Đúng vậy sĩ quan huấn luyện Lâm, mau đi mách lẻo đi.”
Dương Thụ đứng ở bên cạnh châm chọc làm Lâm Hoài tức giận quát lên, “Im miệng! Cho dù tôi không xử lý được cô ta, chẳng lẽ còn không xử lý được cậu à!”
“Tôi ăn xong rồi, không quấy rầy sĩ quan huấn luyện Lâm nữa.” Nhiếp Nhiên ném lại một câu, định rời đi.
Nhưng mới đi được hai bước, sau lưng đã truyền tới tiếng khiển trách của Lâm Hoài, “Cô đừng tưởng mình là người đội dự bị điều đến thì ngon, bây giờ cô là người của Quân khu 2 chúng tôi, cô phải nghe theo Quân khu 2!”
Anh ta không thích nhất chính là người tự cho là đúng, không nghe dạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598137/chuong-846.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.