“Anh Uông, sao anh lại ở đây? Vừa hay, tôi muốn nói với anh một số chuyện trong đơn vị.” Gần đây vì chuyện đơn vị diễn tập mà Nhiếp Thành Thắng rất phiền não, cũng không quan tâm đến Uông Tư Minh và Nhiếp Nhiên mà kéo Uông Phủ đi vào nhà.
“Được, Tư Minh, con tự về trước đi.” Uông Phủ thuận miệng dặn dò.
Nhiếp Nhiên thấy mình cũng không cần thiết phải ở lại, định đi theo bọn họ vào nhà.
“Chú Nhiếp, cháu có thể nói chuyện với Nhiếp Nhiên mấy câu không?” Uông Tư Minh đột nhiên hỏi.
Anh ta nói quá mức nghiêm túc và thành khẩn khiến Nhiếp Thành Thắng hơi ngẩn ra, sau đó nói: “Hả... à à, được, hai đứa nói chuyện đi.”
Đến khi Nhiếp Thành Thắng và Uông Phủ vào nhà rồi, gương mặt vui vẻ ôn hòa của Uông Tư Minh lập tức sầm xuống, “Tại sao phải đi? Tại sao trước khi đi không nói với tôi...” Anh ta dừng một chút, tiếp tục nói: “Nói với chúng tôi.”
“Tôi chỉ nghe theo sắp xếp của đơn vị mà thôi. Hơn nữa, lúc tôi đi, mọi người đang huấn luyện, tôi nói thế nào?”
“Vậy điện thoại thì sao? Tại sao không gọi cho tôi!” Uông Tư Minh tiếp tục chất vấn.
Nhiếp Nhiên chỉ cười châm biếm, “Uông Tư Minh, quan hệ của chúng ta tốt đến mức cần thông báo mọi chuyện cho đối phương à?”
Lời cô nói giống như một con dao găm nhanh chóng vạch ra một con sông rạch ròi giữa bọn họ.
Vẻ mặt Uông Tư Minh cứng lại, anh ta nghiến răng căm hận nói: “Cho dù không nói với tôi, vậy những người cùng phòng của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598123/chuong-832.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.