Đột nhiên, Hoắc Hoành ngẩng đầu lên nhìn người ở bên cạnh, “Tại sao em không muốn ở lại đơn vị?”
“Liên quan gì đến anh à?”
“Không, nhưng tôi muốn hỏi.”
Trước kia anh tự ý đưa Nhiếp Nhiên vào đội dự bị, lại tự ý muốn thay đổi cô, nhưng cuối cùng thì sao? Chẳng phải chỉ có mình đau lòng tự trách thôi à?
Sau đó anh nghiêm túc kiểm điểm lại, cảm thấy mình chưa bao giờ hiểu suy nghĩ trong lòng cô, vì vậy quyết định muốn trò chuyện với cô.
Nhiếp Nhiên thấy anh ngoan ngoãn ăn cháo nhưng lại nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, ánh mắt thanh khiết kia thật sự làm người ta không chịu nổi.
“Không thích!” Cô tức giận mở miệng.
Hoắc Hoành lập tức nói tiếp: “Vậy em thích cái gì?”
Thích gì? Nhiếp Nhiên lại nghiêm túc suy nghĩ một chút.
Hình như cô không đặc biệt thích gì cả.
Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Tôi không biết.”
“Không biết? Đây là lần đầu tiên tôi nghe có người nói không biết mình thích gì đấy.”
Nhiếp Nhiên cảm thấy hình như mình bị cười nhạo, cô híp mắt lại: “Kỳ lạ lắm à?”
“Là vô cùng kỳ lạ. Bởi vì không có ai sẽ nói không biết mình thích gì. Trẻ con sẽ thích đồ chơi, con gái thích đồ trang sức, đàn ông sẽ thích xe hơi, cho dù là già hay trẻ đều có thứ mình thích, có thứ mình muốn. Hoặc là... đều có mục tiêu.” Hoắc Hoành mỉm cười, dần dần dẫn cô vào cái hố mình đào.
“Mục tiêu?” Nhiếp Nhiên nhíu mày, sau đó nghĩ tới những nhiệm vụ mình hoàn thành ở kiếp trước, gật đầu như lẽ đương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598121/chuong-830.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.