“Nhất định là bị bọn họ cầm đi rồi.”
Haiz... vẫn chậm một bước!
Đội trưởng thở ngắn than dài ngồi xuống đất.
Lúc này, một chiếc xe taxi chạy với tốc độ đều đặn trên đường quốc lộ lúc nửa đêm, trong xe chính là Nhiên và Hoắc Hoành đã thành công trốn ra ngoài.
Hoắc Hoành bị thương không nhẹ, lại liên tục giày vò ở phòng tắm và trên đường, ban đầu vốn còn có thể mạnh mẽ chống đỡ, bây giờ gần như đã hết sức, chỉ có thể dựa vào vai Nhiếp Nhiên không nhúc nhích, cố gắng để mình tỉnh táo, đề phòng đến lúc đó ngất đi lại khiến người khác nghi ngờ.
Nhiếp Nhiên cảm nhận được anh đang cố nhịn, nhưng hơi thở vẫn hỗn loạn, cô biết thật ra từ lúc ở trong bồn tắm anh đã không ổn rồi.
Phía trước có tài xế nên cô chỉ có thể hờ hững nói: “Cố chút nữa đi.” Nhưng người trên vai ngay cả sức trả lời cũng không có, chỉ nhắm mắt dựa vào vai cô.
Nửa tiếng sau, cuối cùng xe cũng đến bên ngoài khách sạn cô đặt. Sau khi xuống xe, cô bỏ mũ xuống, đỡ Hoắc Hoành đi vào trong khách sạn.
Người phục vụ đứng ngoài cửa bước nhanh tới, hỏi: “Anh đây làm sao thế?”
Người phục vụ đứng ngoài cửa đã đổi ca rồi, không phải là người lúc cô mới đi nữa, điều này khiến cô thở phào nhẹ nhõm, “Không sao, anh ta uống say thôi.”
“Vậy có cần tôi giúp không?”
Lúc người phục vụ sắp đặt tay lên vai Hoắc Hoành, Nhiếp Nhiên lập tức từ chối, “Không cần đâu, anh ta say bí tỉ rồi, nếu như có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598115/chuong-824.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.