Nhiếp Nhiên cảm nhận được bắp thịt trên cơ thể anh đang bắt đầu căng lên, ánh mắt lóe lên sự bất thường.
Cô vội vàng quay người muốn rời đi, đáng tiếc bị Hoắc Hoành nhanh tay lẹ mắt kéo lại, hơn nữa lại kéo cô vào trong lòng.
Tay Hoắc Hoành vòng quanh eo Nhiếp Nhiên, cảm xúc nhẵn mịn càng thêm rõ ràng ở dưới nước.
Hai người nhìn nhau, bầu không khí trong phòng tắm từ từ nóng lên, nhưng lại hoàn toàn bị phá tan trong lời nói lạnh như băng ở giây tiếp theo của Nhiếp Nhiên:
“Tôi không ngại dìm chết anh dưới nước, sau đó rời đi đâu.” Môi cô vẫn cong lên, thậm chí cơ thể nằm trong lòng Hoắc Hoành hoàn toàn không có bất cứ dáng vẻ lo lắng bất an nào mà con gái nên có, nhưng lời nói ra khiến cơn sóng cuộn trào mãnh liệt trong mắt anh dần dần lắng xuống.
Hoắc Hoành cười khẽ, ngực phập phồng, “Yên tâm, bây giờ tôi có lòng mà không có sức, muốn làm gì cũng không thể nào thực hiện được.”
Nhiếp Nhiên lạnh lùng cười, trèo lên người anh, sau đó nhanh chóng lấy bộ quần áo để trong tủ ra khoác lên người mình.
“Có điều vẫn phải nói một câu, gần đây em trổ mã không tệ.” Tầm mắt Hoắc Hoành dừng lại trên ngực cô.
Mặc dù không thể tự thể nghiệm, nhưng miệng lưỡi anh vẫn rất trơn tru.
Nhiếp Nhiên chậm rãi quay đầu lại, lộ ra một nụ cười rực rỡ mà quyến rũ, “Cảm giác chỉ có thể nhìn không thể ăn thế nào?”
Nói xong, cô ném cái áo sơ mi nhuốm máu trong tay vào mặt Hoắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598112/chuong-821.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.