Nhiếp Nhiên trực tiếp đẩy cửa bước vào, vì lúc cô rời đi không hề khóa cửa, cô sợ Hoắc Hoành gọi A Hổ đến lại không thể nào mở cửa để vào.
Người vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên giường nghe thấy tiếng động ở cửa thì quát khẽ: “Ai!”
Khẩu súng luôn cầm trong tay cũng lập tức giơ lên.
“Là tôi.” Nhiếp Nhiên hơi ngẩng đầu, nhìn về phía họng súng đen ngòm.
Hoắc Hoành hạ tay xuống nhưng nửa người vẫn cố gượng ngồi lên, ngạc nhiên hỏi: “Sao em lại đến đây?”
Nhiếp Nhiên không trả lời mà hỏi ngược lại: “Tại sao không gọi điện cho A Hổ?”
Hoắc Hoành cụp mắt xuống, “Không cần, một mình tôi chịu được.” Nói rồi, anh lại nằm xuống một lần nữa.
Động tác giơ súng vừa rồi quá mạnh nên động đến vết thương, hiện giờ Hoắc Hoành nằm xuống mà cảm thấy đầu vai đau đến mức đổ mồ hôi lạnh.
Nhiếp Nhiên bước đến đỡ lấy lưng Hoắc Hoành để ngăn anh nằm xuống, “Nếu chịu được, vậy chúng ta đi.”
Đi?
Hoắc Hoành không hiểu: “Đi đâu?”
Thời gian không còn nhiều, cô nói ngắn gọn: “Khách sạn, tôi đã thuê một căn phòng.”
Hoắc Hoành không cho rằng cô tốt bụng đến mức vì chỗ ngủ của anh quá xập xệ nên vòng lại đón anh đến khách sạn.
Hoắc Hoành nhíu mày hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”. Đọc truyện hay tại [ T R U M t r u y e n . COM ]
“Tôi nghĩ mình đã làm sai một việc, cho nên phải đi ngay.”
Cô vừa nói vừa nhanh chóng giúp anh mặc lại chiếc áo sơ mi đã khô máu và âu phục.
Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598108/chuong-817.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.