*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô chỉ đợi anh ta lại gần mình là sẽ tung ra đòn trị mạng
“Vậy tôi sẽ bảo anh ta trả lại cho em là được.” Hoắc Hoành vuốt hàm dưới bị đập đau, lời nói không lưu loát.
Trả lại cho cô? Sao có thể làm thế được!
Cô phí bao nhiêu sức lực, vất vả chịu khổ chín ngày trời mới thực hiện thành công kể sách một mũi tên trúng hai con chim, giờ lại nói là trả lại cho cô? Thể chẳng phải là cô nhẫn nhịn phí công à! “Hoắc Hoành, anh đừng có khinh người quá đáng!” Nhiếp Nhiên nghiến răng nghiến lợi nhìn anh
Sờ cũng sờ rồi, hôn cũng hôn rồi, thế mà người này lại còn ép mình, có phải anh ta thật sự coi mình là người dễ bắt nạt Hoắc Hoành mỉm cười
Không có mắt kính che chắn, bên trong cặp mắt kia thiếu một phần khí chất ôn hòa điềm đạm, tăng thêm một phần bá đạo, anh nói: “Nhiếp Nhiên, em trốn không thoát đâu.” “Anh đừng ép tôi.” Nhiếp Nhiên thực sự nhớ con dao quân dụng lúc trước đeo ở bên hông, nếu lúc này mà cô có con dao kia thì sẽ không bị động như thế này
Chí ít thì tại lúc mới vừa rồi suýt bị anh ta ăn sạch, cô phải cho anh ta chút màu sắc trên người trước mới được
“Tôi chưa từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598106/chuong-815.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.