*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đột nhiên, một tiếng động nhỏ vang lên
Tim Nhiếp Nhiên căng thẳng, cảm thấy không ổn rồi.
Phần gốc của cành cây trong tay cô xuất hiện vết nứt, càng ngày lan dần xuống
Nguy rồi, cành cây này sắp gãy! Khi cô đang nghĩ xem phải tự cứu lấy mình thế nào thì cành cây kia kêu “rắc rắc”
Nhiếp Nhiên cau mày, nhìn con sông chảy xiết bên dưới
Cô đang định nín thở rơi xuống nước thì đột nhiên có một bàn tay nắm lấy cổ tay cô, lại giữ cổ lơ lửng giữa không trung
“Lý Kiêu?” Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên nhìn, kinh ngạc nói
Không phải cô ấy đang định chờ cứu viện sao? Sao lại chạy đến đây? Lý Kiêu nằm bò nửa người trên vách đá, nghiến răng nói với cô: “Mau tìm điểm chống đỡ đi!” Nhiếp Nhiên nhìn hòn đá lăn xuống núi, vô số điểm đen nhỏ đang rơi từ trên trời xuống, rõ ràng có rất nhiều đá
Cô lắc đầu, “Không cần đâu, buông tay đi.” “Không được!” Lý Kiều tưởng là cô muốn tự sát, kiên quyết bác bỏ, hơn nữa cũng tăng thêm lực tay
“Tất cả mọi người nhảy xuống nước đi!” Nhiếp Nhiên gọi với lên đám đồng đội heo đang tán loạn khắp nơi kia
Khó khăn lắm mới thành công tránh được núi đá, Nghiêm Hoài Vũ đang muốn tới giúp thì nghe thấy cô nói như vậy, kinh hãi nói: “Cái gì? Nước chảy xiết như vậy, nhảy xuống sẽ chết đấy, Tiểu Nhiên Tử!” “Không nhảy xuống, chẳng lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598104/chuong-813.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.