*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xe chạy cả đường, lái hơn sáu tiếng rồi dừng ở bãi đậu xe của điểm phục vụ trên cao tốc, anh ta thấy Nhiếp Nhiên đã ngủ nên xuống xe đi mua ít đồ ăn.
Lúc quay lại xe, Nhiếp Nhiên đã tỉnh, nói chính xác là cô chưa hề ngủ, chỉ là không muốn bị anh ta sai bảo nên mới tiếp tục giả vờ ngủ.
“Cô thật là biết tìm lúc tỉnh, thấy ăn là dậy ngay” An Viễn Đạo tức giận ném cái túi giấy trong tay ra ghế sau, sau đó cầm hamburger gặm.
Nhiếp Nhiên thấy trong túi giấy của mình trừ hai cái hamburger ra còn có thêm một bát cháo nóng hổi.
Người này luôn lẩm bẩm nữ binh phiền, nữ binh yếu ớt, nhưng đến thời khắc mấu chốt vẫn rất biết chăm sóc người khác.
Nhiếp Nhiên cười nói: “Cảm ơn thầy.”.
An Viễn Đạo quá bất ngờ nên hơi mất tự nhiên: “Cảm ơn cái gì, trong quán bán đồ ăn nhanh hết Coca rồi, tôi tùy tiện mua thôi, đừng nghĩ nhiều.” “Ồ, tôi cũng tùy tiện cảm ơn thôi, không đáng tiền.” Sau đó, cô dựa vào ghế ăn thoải mái ăn uống.
Lần này An Viễn Đạo ngồi ở ghế lái tức đến nỗi nghẹn miếng hamburger ở cổ họng, luống cuống chân tay uống mấy ngụm Coca mới nuốt xuống được, sau đó hùng hùng hổ hổ lườm cô.
Đáng tiếc, hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598099/chuong-808.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.