Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Vâng, Cục trưởng nói đúng.” Phó Cục trưởng gật đầu như gà mổ thóc.
Cục trưởng hết kiên nhẫn thúc giục: “Nhanh chóng xử lí đi, nếu đến lúc cấp trên gây sức ép xuống, anh biết hậu quả như thế nào rồi đấy.”
Phó Cục trưởng nghe hai chữ hậu quả xong thì liên tục bảo đảm, “Tôi chắc chắn, tôi đảm bảo trong mấy ngày tới nhất định sẽ hoàn thành!”
“Ừm, tôi cũng không muốn nói nhiều, dù sao thì anh tự mình giải quyết là được, tôi tin vào năng lực của anh.”
“Vâng.”
Điện thoại ngắt một cách dứt khoát, nhưng tâm trạng của Phó Cục trưởng như rơi xuống đáy vực.
Như thế này thì ông ta lấy đâu ra tâm trạng để nằm dưỡng bệnh chứ? Ông ta nhanh chóng mặc quần áo đi giày và bắt xe taxi đi về Cục Cảnh sát.
Lúc này, ở trong con ngõ sau Cục Cảnh sát, Nhiếp Nhiên cầm điện thoại trên tay đắc ý cười.
Cô dùng điện thoại của Cục trưởng để gọi, không tin lão già Phó Cục trưởng kia còn có thể nằm yên trên giường bệnh được.
Cô nhét điện thoại vào túi, sau đó gỡ đường dây kết nối nội bộ của điện thoại Cục Cảnh sát ra, cắm lại như vị trí ban đầu, cuối cùng đóng lại hộp thông tin rồi rời đi.
Thế nhưng khi cô đang chuẩn bị rời đi thì lại nhìn thấy một chiếc xe lao như bay trước mặt. Gương mặt trong xe khiến cô dừng bước.
Gương mặt này sao lại quen vậy? Người này là ai?
Cô lẩn mình vào trong bóng tối, nhìn thấy chiếc xe đó dừng ở góc phố chéo đối diện mình. Xe cộ trên đường qua lại nhộn nhịp, ánh đèn lập lòe thỉnh thoảng mới chiếu vào đến trong xe, mờ mờ ảo ảo khiến Nhiếp Nhiên không nhìn rõ gương mặt ấy.
Trong lúc cô đang hoang mang thì đột nhiên đèn pha ở chiếc xe ấy chợt sáng rồi lại vụt tắt.
Trong khoảnh khắc mơ hồ ấy, Nhiếp Nhiên dường như nhìn rõ, đường nét trên gương mặt người trong xe, hình như là… Hoắc Hoành!
Có phải là do sự xuất hiện của mình lần trước phá vỡ giao dịch của anh ta với người khác nên lần này anh ta đổi cách khác rồi.
Đúng lúc cô định nhìn kĩ lại lần nữa thì đèn pha lại sáng lên, nhưng lần này vụt tắt rất nhanh, gương mặt ấy lại bị bóng đêm che khuất.
Vài lần như thế, sự thu hút của Nhiếp Nhiên chuyển dần từ người trong xe sang ánh đèn của chiếc xe.
Tại sao ánh sáng của chiếc xe lại lập lòe liên tục như vậy, bị hỏng sao?
Nhiếp Nhiên quan sát một cách kĩ lưỡng ánh đèn đó thì lại thấy đây không phải chuyện bình thường.
Nếu như đèn xe hỏng thì nó phải theo quy luật chứ không phải kiểu lập lòe ngắn dài không giống nhau.
Dài ngắn không giống nhau?
Trong đầu Nhiếp Nhiên như lóe lên một tia sáng.
Nếu như người ngồi trong xe là Hoắc Hoành thì ánh đèn lập lòe lúc này mang hàm ý là...
Nhiếp Nhiên nhớ đến mật mã mà cô đã giải được ở nhà hàng.
Mã Morse?
Ngay lập tức toàn bộ sự chú ý của cô tập trung vào ánh đèn của xe.
Ngón tay cô vô thức đập nhẹ vào cánh tay còn lại theo nhịp sáng tắt của ánh đèn, vừa đập tay vừa tính toán.
Bởi vì trước đó cô tập trung vào quá trình phán đoán xem người trong xe có phải là Hoắc Hoành không nên đoạn sau cô dùng mã Morse để giải nhưng lại phát hiện không đúng.
Không thể nào, sử dụng tín hiệu với độ dài ngắn khác nhau thì chỉ có mã Morse thôi, làm sao lại không giải được chứ?
Nhiếp Nhiên đứng trong góc tối nhìn thấy phía không xa cũng có một chiếc xe như hồi âm lại tín hiệu của bên này, nhưng tín hiệu đèn nháy đặc biệt là rất nhanh và ngắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.