*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn là em trai của Phất Lôi, bây giờ đại ca chết, có lẽ nhị ca cũng tiêu đời rồi, trong đội ngũ chỉ còn lại mình hắn có tiếng nói, cho nên tuyệt đối không thể lộ ra vẻ mặt hoang mang.
Đường Hưng không ngừng quan sát hai bên sườn núi, bây giờ bọn chúng ở ngoài sáng, kẻ địch ở trong tối nên rất bị động.
Hơn nữa từ phát súng vừa rồi là có thể thấy là một tay thiện xạ.
Không được, bọn chúng không thể tiếp tục đứng ở đây nữa.
Hắn lập tức nói với đám cướp biển sau lưng: “Rút, mau rút về!” Nhiếp Nhiên đứng ở trong bụi cỏ nhìn đám người kia lui về phía sau, ý cười trong mắt càng thêm sâu.
Muốn chạy? Không dễ dàng như vậy đâu! Cô đã sớm dặn dò nhóm người Nghiệm Hoài Vũ, chỉ cần đám cướp biển kia muốn xông ra thì sẽ bắn quét toàn bộ.
Mặc dù cô thất bại trong việc đánh úp, nhưng những thứ khác sẽ không tính sai nữa.
Quả nhiên, đám cướp biển kia vừa mới định lui về phía sau, nhóm người Nghiêm Hoài Vũ mai phục ở cửa thôn lập tức hành động.
Đường Hưng không ngờ bọn họ lại dùng chiêu đóng cửa đánh chó này.
“Mau, quay lại!” Nhưng phía trước có người đánh úp, phía sau lại có súng bắn quét nên bọn chúng chỉ có thể nấp ở một cái hố trên đường, miễn cưỡng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598093/chuong-802.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.