Hoắc Hoành thản nhiên nói: “Thất bại trong làm ăn là chuyện thường thôi mà.”
3“Bình thường ư? Ha ha, tôi nghe người khác nói lần này cậu rời khỏi công ty khá lâu,2 đám lão già trong công ty đã sớm có ý kiến rồi, không phải cậu còn dựa vào lần làm 7ăn này để trở mình hay sao?” Lưu Huy cười lạnh, trong ánh mắt mang theo vẻ giễu cợt.3
“Tôi còn nghe nói lão già nhà cậu đưa đứa con nuôi kia trở về.
Lần 2này cậu còn không biểu hiện cho tốt đi?” Lưu Huy nhếch miệng cười, vì chạm đến vết thương ở đầu vai nên lập tức nhe răng trợn mắt.
Nhiếp Nhiên nghe xong hơi sửng sốt...
Cái gì? Con nuôi ư? Hoắc Khải Lãng nhân lúc Hoắc Hoành không ở đây đã đưa con nuôi về là có ý gì? Vất vả lắm Hoắc Hoành mới giải quyết xong Hoắc Mân, sao giờ lại xuất hiện thêm một đứa con nuôi nữa chứ? Vậy thì phải nằm vùng đến năm tháng nào mới xong đây? “Cảm ơn Lưu lão đại nhắc nhở, nhưng cho dù tôi muốn biểu hiện thì cũng không nhất định cứ phải chọn anh.” Hoắc Hoành cũng giơ súng lên: “Anh dám động vào người của tôi thì có khác nào đánh lên mặt tôi chứ? Vụ làm ăn này có bỏ cũng chẳng sao cả.” Lưu Huy thấy Hoắc Hoành nói trở mặt là trở mặt thì sáng lập tức chuyển về phía anh, trong giọng nói tràn ngập vẻ không tin nổi: “Hoắc Hoành, cậu điên rồi đấy à? Vì một con đàn bà mà cậu muốn hủy vụ làm ăn này sao?” Đây có đúng là Hoắc Hoành vốn không gần gũi phụ nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598084/chuong-793.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.