*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đó là lối đi khẩn cấp, là lối đi chuyên biệt cho những binh lính bị thương vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng anh lại cứ công khai hạ cánh xuống đây như vậy.
Hoắc Hoành đi từ trong buồng lái tới rồi lại bề ngang cô lên, đi thẳng xuống.
“Tôi tự đi được.” Nhiếp Nhiên nằm trong lòng anh, cau mày nhắc nhở.
Hoắc Hoành nhìn thẳng về phía trước, trong giọng nói mang theo sự lạnh lùng, “Đây là lần cuối cùng.” Thấy anh kiên trì như vậy, Nhiếp Nhiên không vùng vẫy nữa, tránh động đến vết thương.
Bác sĩ ở bên ngoài nhìn thấy máy bay trực thăng quân dụng tưởng là ai bị thương nặng, lập tức võ trang đầy đủ mang cáng chạy tới.
“Người bị thương thế nào rồi, trúng đạn hay là dao? Vết thương ở đâu?” “Trên vai, bị mảnh vụn mìn làm bị thương.” Hoắc Hoành nói nhưng ôm chặt cô không chịu buông tay, mấy bác sĩ và y tá kia còn tưởng là anh căng thẳng quá, vừa định tiến lên đón lấy người từ trong lòng anh thì lại bị anh tránh đi.
“Sĩ quan huấn luyện, anh mau đặt người bị thương xuống đi, kéo dài thời gian sẽ chết người đấy!” Nói rồi định cướp người trong lòng Hoắc Hoành.
Nhưng hôm nay Hoắc Hoành giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598055/chuong-764.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.