Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lệ Xuyên Lâm không cảm thấy cách làm việc và cách cư xử của một người có liên quan gì đến nhau, “Chuyện này không ảnh hưởng gì đến năng lực của cô ấy.”
Phó Cục trưởng lập tức phản bác, “Sao lại không ảnh hưởng chứ? Một chút sự tin tưởng và chân thành của quân nhân cô ta cũng không có. Tôi hiện giờ đang vô cùng nghi ngờ cô ta cứ khăng khăng đòi tài liệu gốc như thế có lẽ là có mục đích khác.”
Lệ Xuyên Lâm nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc. Anh ta có cảm giác Phó Cục trưởng như đang cố tình gây sự vậy.
“Không có chuyện đó đâu, tôi tin cô ấy.”
Anh ta trả lời một cách chắc chắn, kết quả lại nhận được ánh mắt hoài nghi từ Phó Cục trưởng: “Tiểu Lệ à, dạo gần đây cậu lạ lắm, có phải là cậu có ý gì với cô tân binh đấy không?”
Ý gì? Đúng! Ý của anh ta là nhanh hoàn thành nhiệm vụ, như thế Nhiếp Nhiên mới không bị gạch tên.
“Tôi muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ!”
Nghe thấy Lệ Xuyên Lâm nói vậy, Phó Cục trưởng mới yên tâm một chút.
Cũng may là cậu ta không có ý gì với cô gái kia, nếu không thì cháu gái nhà mình sẽ tan nát cõi lòng mất.
Thật ra hai vấn đề vừa nãy Lệ Xuyên Lâm đều không trả lời rõ ràng nhưng Phó Cục trưởng lại không để ý. Ông ta vẫn đang chìm trong suy nghĩ Lệ Xuyên Lâm không thích người con gái kia, cháu gái mình vẫn còn cơ hội, sau đó nói một hơi dài: “Tiểu Lệ à, tôi biết cậu làm việc rất chăm chỉ, nghiêm túc, hơn nữa còn đem về cho đội cảnh sát không ít vinh quang. Nhưng về mặt tình cảm, là người đi trước tôi vẫn nên nói với cậu một câu, chọn phụ nữ vẫn nên chọn người dịu dàng ấm áp một chút thì tốt hơn, những thứ khác đều không đáng tin.”
Lệ Xuyên Lâm nghe Phó Cục trưởng tự nhiên nói những lời kỳ lạ như vậy cảm thấy hơi hoang mang.
Không phải là hai người đang nói về chuyện tài liệu gốc sao? Sao lại nói đến chuyện tình cảm vậy, lại thành tìm cô gái dịu dàng ấm áp là sao?
“Đặc biệt là cô gái đó. Cậu xem cô ta chọc tức tôi thành ra thế này. Cô ta đứng trước mặt bao nhiêu người dạy dỗ, uy hiếp tôi, rõ ràng là coi Phó Cục trưởng tôi không ra cái gì! Không nói đến địa vị thì dù sao tôi cũng là bề trên của cô ta, đúng là không tôn trọng người lớn chút nào!”
Lệ Xuyên Lâm bình tĩnh tiếp lời, “Đối với ai cô ấy cũng vậy.”
Nghĩ đến việc mình bị cô ấy quát mắng, còn cả Phương Lượng cũng bị cô ấy chửi, khóe miệng anh ta không hiểu sao lại hơi cong lên.
Cô gái đó đúng là mồm miệng sắc sảo vô cùng, có thể cãi người sống thành người chết, người chết thành người sống.
“Vậy mới nói, loại con gái đó không hợp với cậu đâu! Tiểu Lệ.” Người ngồi trên giường vừa kết luận xong thì lại nhìn thấy mặt mũi Lệ Xuyên Lâm ánh lên nét cười, khiến ông ta có chút kinh ngạc.
Cuối cùng Lệ Xuyên Lâm cũng cười rồi sao?
Đây đúng là chuyện trước nay chưa từng thấy!
Lệ Xuyên Lâm lấy lại tinh thần, nói một cách nghiêm túc: “Phó Cục trưởng, chúng ta đang thảo luận công việc.”
Phó Cục trưởng ho nhẹ một tiếng, có chút bối rối. Lệ Xuyên Lâm này đúng là không biết cách cư xử mà!
Ông ta nghiêm mặt, “Tài liệu gốc tôi sẽ không đưa cho cô ta. Vấn đề này chúng ta đã thảo luận rồi, hơn nữa cũng không cần phải thảo luận lại nữa.”
“Vậy thì việc này phải giao cho tổ Điều tra mật mã, bằng không sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ được.” Lệ Xuyên Lâm định lấy được USB trước, dù sao ở trong tay anh ta rồi thì làm gì cũng dễ hơn.
Phó Cục trưởng liếc nhẹ đã đủ hiểu, “Đến lúc ấy tôi sẽ đưa cho tổ Điều tra mật mã bản gốc của tài liệu. Từ hôm nay, cậu không cần quan tâm đến việc của phòng Điều tra mật mã nữa.”
Ông ta đã lăn lộn trong giới quan chức bao nhiêu năm nay rồi, từ lâu đã luyện được đôi mắt tinh tường. Đối phương muốn cái gì, ông ta chỉ cần liếc qua là có thể hiểu được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.