*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoắc Hoành đeo chiếc kính gọng vàng, đôi mắt dán vào phần cổ thon dài trắng nõn lộ ra ngoài của Nhiếp Nhiên dần dần u ám lại
Bởi vì quá gần nhau, anh thậm chí có thể cảm thấy một lọn tóc mai của Nhiếp Nhiên vì hơi thở của anh mà lay động như có như không trên mũi anh
Cảm giác ngứa ngáy đó lan đến trái tim anh giống như mèo cào
“Được rồi.” Nhiếp Nhiên cài lại cổ áo cho anh rồi ngắm kĩ, cảm thấy hài lòng rồi mới cười định rụt tay lại
Ngay lúc Nhiếp Nhiên đứng thẳng người lên, bóng đen ở chỗ rẽ lặng lẽ rời đi
Hoắc Hoành ngẩng đầu lên, trong mắt vẫn còn sự mãnh liệt chưa hoàn toàn kiềm chế được, anh khàn giọng nói, “Cảm ơn.” “Không có gì.” Nhiếp Nhiên lại chẳng cảm thấy gì, cười khẽ
Hoắc Hoành hít sâu một hơi, đè nén sự khô nóng trong lòng xuống
Lúc này, anh mới dịu dàng cười, “Hôm nay chúng ta phải đi tương đối xa để bàn chuyện hợp tác, thậm chí còn phải khảo sát địa hình, có lẽ sẽ tương đối vất vả.” “Không sao, tôi đã chuẩn bị xong rồi.” Nhiếp Nhiên chỉ trang phục trên người mình, áo khoác màu vàng nhạt đơn giản thoải mái, quần jean màu đen bó sát, cộng thêm một đôi giày đế bằng, nhìn cô rất nhàn nhã bình thường nhưng lại không mất đi vẻ chuyên nghiệp, đúng là rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598038/chuong-747.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.