*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gánh nặng trong lòng Diệp Trân đã được tháo gỡ, khóe miệng bà ta thoáng hiện lên một nụ cười âm hiểm
Lần này, Nhiếp Nhiên coi như không thể trở mình nổi nữa
Nhiếp Thành Thắng lại cầm điện thoại, bấm gọi đi
Chín giờ tối, Nhiếp Nhiên mới từ văn phòng của Hoắc Hoành về tới phòng ngủ, còn chưa kịp đi tắm thì đã nhận được điện thoại của Nhiếp Thành Thắng
Cô nhìn ba chữ hiện trên màn hình điện thoại, lại nhìn mấy bạn cùng phòng đã ăn no rồi lũ lượt trở về, nên cô quyết định mang điện thoại xuống lầu
Đứng dưới đèn đường, cô bấm nghe, “Ba.”
này! Cái con khốn kiếp này, mày lại dám đánh con gái của Trần Mậu Trung, mày có biết mày rước họa lớn rồi không hả?”
Tin tức truyền đi nhanh thật, chuyện mới xảy ra lúc chiều mà chín giờ tôi đã truyền tới tại Nhiếp Thành Thắng rồi
Từ khi nào mà tốc độ làm việc của quân đội lại nhanh thế? Nhiếp Nhiên cười lạnh, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì vẫn thấy có gì đó không đúng lắm
Chắc chắn không thể là Hoắc Hoành gọi vì anh dường như đã đoán được ý định của cô nhằm vào Nhiếp Thành Thắng, vậy chỉ còn lại..
Uống Tư Minh!
Ha, Nhiếp Thành Thắng chỉ khách sáo nhờ anh ta để ý tới mình một chút mà thôi, không ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598032/chuong-741.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.