“Nhiếp Nhiên!”
“Tiểu Nhiên Tử!” “Chị Nhiên!” Mọi người cùng nhau bước nhanh tới chỗ cổ3
Kiều Duy nhìn cô nhíu chặt lông mày, sắc mặt tái nhợt nhưng lại có vệt đỏ kỳ lạ, tro2ng lòng anh ta cảm thấy có vấn đề
Anh ta bắt lấy tay của Nhiếp Nhiên, nhiệt độ cơ thể7 cô khác hẳn với nhiệt độ của người bình thường làm anh ta thầm giật mình.
Ba giây..
Nhiếp Nhiên đã hết kiên nhẫn
Cô vuốt con dao quân dụng trong tay áo, lạnh lùng nói: “Còn không ra tao sẽ giết luôn.” Bên trong đống lá cây phát ra âm thanh xào xạc càng ngày càng lớn, một cái đầu nhô ra, ngay sau đó là một gương mặt đen thùi lùi xuất hiện, “Không không không, là tao..
là..
là..
Còn cả chiếc thuyền kia cũng phải...” Chữ lục soát còn chưa kịp nói xong, bỗng nhiên lỗ tai Nhiếp Nhiên hơi nhúc nhích, cô quay đầu nhìn về một hướng, lạnh giọng quát, “Ai!” Toàn bộ ánh mắt của mọi người đều chuyển tới hướng đó
Nhưng trước mắt họ chỉ có đám cây cối đất đá ngổn ngang mà thôi
Gió lạnh thổi qua, đám lá cây phát ra âm thanh xào xạc khiến cảnh càng thêm đìu hiu lạnh lẽo
Một giây..
Hai giây..
“Mau đưa c3ô ấy về thôn!”
Ai ngờ Nhiếp Nhiên lại lắc đầu, hất tay anh ta ra và lảo đảo đứng lên,2 “Tôi không sao.” Kiều Duy nổi giận: “Lúc này rồi mà cô lại còn bướng bỉnh nữa! Đừng quên ngày mai còn một trận chiến phải đánh đấy!” Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Kiều Duy nghiêm nghị như thế, trong lúc nhất thời cũng hơi sửng sốt
Nhiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598003/chuong-712.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.