“Mày xuống đi tiếp đón đi, những gì nên hỏi thì th3ay tao hỏi, không thì...” Nửa cầu sau Nhiếp Nhiên2 không nói hết, nhưng ý tứ trong lời nói lại rõ r7ành rành.
Gã cướp biển kia gật đầu như gà3 mổ thóc, “Tao hiểu tao hiểu!” Sau đó nhanh chóng2 chạy xuống dưới đi đón những tên cướp biển khác
Đám người Nhiếp Nhiên cũng xuống lầu, núp ở hơi hẻo lánh cách đó không xa, lẳng lặng chờ đợi đám cướp biển trở về
Chỉ chốc lát sau, có tiếng bước chân từ đằng xa chậm rãi vang lên
“Nhiếp Nhiên vẫn còn giữ lại một phần mìn, chúng ta sẽ giải quyết từng nhóm một.” Nhiếp Nhiên kinh ngạc nhìn Lý Kiêu
Rõ ràng cô đã giấu đám mìn kia ở một nơi rất bí mật, sao cô ta lại phát hiện ra được? “Chị Nhiên, chị vẫn còn giữ lại một phần? Chị giữ lại lúc nào vậy, sao bọn em không biết?” “Đúng đấy, cô giữ lại lúc nào? Sao chúng tôi không thấy.” Nhiếp Nhiên không trực tiếp trả lời mà bàn giao việc cẩn thận, “Mấy người các cậu đều chờ ở vòng ngoài, thấy con cá nào lọt lướt thì trực tiếp cầm súng quét, không được chừa lại một tên nào, rõ chưa?” “Cô muốn đi một mình?” Kiều Duy nghe ra được ngụ ý của cô.
Gã cướp biển kia vừa nhìn thấy người, bèn vội vàng chạy lên, gọi: “Nhị ca, cuối cùng anh cũng về rồi!” Tên được gọi là nhị ca tên là Mạc Lực, lúc này sắc mặt hắn không được tốt lắm, chỉ lạnh nhạt gật đầu, “Ừm.” “Sao vậy nhị ca, có phải chuyến đi lần này không thành công không?” “Sử Tử,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597996/chuong-705.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.