Dù đã biết đáp án này nhưng Lý Kiêu vẫn nhíu mày, cô3 hỏi ngược lại: “Vậy cậu không có ý định trả ơn nhữ2ng người dân đảo này vì đã cứu chữa cho cậu à?”
Nhiếp Nhiên cười chế giễu, “Lợi dụng lẫn nhau 3mà thôi, không thể gọi là tình cảm được.” Bọn họ cứ2u chữa cho cô là có mục đích
Lúc ấy nếu như cô mà đang tỉnh táo, không đồng ý với đánh cướp biển thì chắc là bọn họ đã không hề do dự mà ném cô sang một bên rồi
Đương nhiên cô biết lý do vì sao đám người này thấy chết không cứu, nhưng lý do ấy không thể che đậy được mục đích của họ đối với cô
Huống hồ lúc trước bọn họ từng muốn ám sát cô, từng việc từng việc một, việc này bù cho việc kia, cô chẳng thiếu nợ gì đám dân đảo này cả
“Từ nơi này tới chỗ đó, các anh đào cho tôi một cái hào, giấu được người thì càng tốt.” Vừa rồi cô đã ước lượng, chỉ có khoảng cách này tương đối an toàn, không dễ dàng bị đám cướp biển phát hiện
“Không, các anh nên lợi dụng độ dốc này tạo ra một đường cong, cố tận lực móc sạch bùn, sau đó đào thành hào.” Chẳng biết Lý Kiêu đi theo bọn họ từ khi nào, lúc này đang đứng ở bên trên sườn đất và nói
Nhiếp Nhiên nghe thấy thế thì nhíu mày lại
Bùn đất trên đảo này có độ ẩm cao, nhỡ mà trời đổ mưa rất dễ bị sạt lở, đến lúc đó cái hố lớn như thể sẽ bị bại lộ toàn bộ ra bên ngoài, hiển nhiên đó không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597984/chuong-693.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.