“Không đâu, không đâu, cô chịu ra tay gi3úp đỡ thì nhất định là đã nắm chắc trăm2 phần trăm rồi! Tôi tin cô!” | Giọng nó7i vô cùng vui mừng của Y An Đức vang lê3n sau lưng Nhiếp Nhiên.
Tin ư?2
Hừ, thấy cô là người có thể dựa dẫm vào nến mới tin tưởng mà thôi
Nhiếp Nhiên ừ một tiếng khinh thường, lại tiếp tục đi tới gần Khắc Lý
“Chị anh hùng.” Khắc Lý ngẩng đứng yên không nhúc nhích, rõ ràng là vẫn nhớ như in những lời cô nói
Nhiếp Nhiên liếc nhìn quả mìn kia, sau đó hỏi một câu, “Có sợ chết không?”
“Không sợ.”
“Tại sao?” “Bởi vì như thế là có thể gặp được ba mẹ em, em rất nhớ họ!” Đôi mắt sáng ngời của Khắc Lý tràn ngập khao khát
Tay cầm dao găm của Nhiếp Nhiên khựng lại, cô không ngẩng đầu lên, nói tiếp: “Nhưng bọn họ sẽ không nhớ nhóc đâu.” “Tại sao ạ?” Chị Y Xá luôn nói với cậu rằng ba mẹ cũng rất nhớ cậu, sao chị anh hùng lại nói là họ không nhớ cậu chứ? “Nhóc không ngoan, không sống cho tốt, cho nên bọn họ sẽ không nhớ nhóc.” Nhiếp Nhiên cẩn thận quan sát quả mìn bị giẫm trúng chỉ còn lộ ra một phần tư, trong lòng đang tính toán xem nên giải quyết như thế nào
Khắc Lý dường như không chấp nhận nên gương mặt nhỏ nhăn nhó, nó nói: “Em ngoan mà, em rất ngoan, lúc nào em cũng ngoan hết!” Nhiếp Nhiên sợ cậu nhóc động đậy sẽ tác động tới quả mìn nên vội vàng nói: “Không được nhúc nhích!” Thân mình Khắc Lý cứng đờ, lại một lần nữa yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597964/chuong-673.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.