Cái gì gọi là vấn đề ngay cả anh ta cũng có thể nghĩ đến, đây không phải là đang châm bi3ếm chỉ số thông minh của anh ta thấp à?
Kha Lỗ vừa định đập bàn đứng lên thì lạ2i bị Y An Đức lườm, không thể không sầm mặt ngồi xuống
“Tộc trưởng, cho tôi mấy7 người đàn ông, thân thể phải cường tráng, kiểu sẵn sàng hiến dâng tính mạng ấy, quan t3rọng hơn là thông minh, học là hiểu ngay.” Nhiếp Nhiên dặn dò Y An Đức
“Được, n2hưng mà..
cố định làm gì?”
Nhiếp Nhiên cong khóe miệng lên, nói với bọn họ hai chữ: “Đào mìn.” “Rầm..” một tiếng, Kha Lỗ bị lời cô nói làm mất thăng bằng, ngã thẳng từ trên băng ghế xuống
Ngay cả gương mặt từ trước đến giờ cao ngạo lạnh lùng của Lý Kiêu cũng xuất hiện vẻ kinh ngạc
Càng đừng nói đến nhóm người Nghiêm Hoài Vũ, bọn họ đều ngây ra
Kha Lỗ khó khăn bò từ dưới đất dậy, đập mạnh lên bàn, gầm lên giận dữ: “Cô đùa cái gì thế! Bãi mìn kia lớn như vậy, làm sao có thể đào hết! Hơn nữa còn nguy hiểm như vậy, động vào là nổ!” Nhiếp Nhiên nói như chuyện đương nhiên: “Cho nên tôi muốn tìm người sẵn sàng hiến dâng tính mạng.” “Cô...” Kha Lỗ nghẹn họng, sắc mặt rất khó coi
“Nhớ lấy, càng nhiều người càng tốt, hiệu suất mới nhanh
Phạm vi mấy bãi mìn lớn, chắc chắn số lượng mìn không nhỏ, vừa vặn có thể dùng chỗ mìn này đánh cướp biển” Nhiếp Nhiên vừa dặn dò vừa yên lặng tính toán trong lòng, bố trí tất cả sau khi đào mìn xong
Y An Đức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597938/chuong-647.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.