Cô đặt bát đũa lên bàn, nhỏ giọng hỏi: “Ý gì 3ạ?”
Y An Đức bị chỉ số thông minh củ2a con gái mình làm lo lắng, căm hận nói: “Ý 7là bọn chúng không muốn để lộ thân phận! Bọn3 chúng sẽ không đánh cướp biển thay chúng ta2!” Lúc đầu phát hiện ra đám người này, ông ta đã từ chối nhưng không ngăn được sự cầu khẩn của Y Xá với mình
Hơn nữa, cô còn nói bọn họ là quân nhân, có thể cứu toàn bộ người dân trên đảo, lúc này ông ta mới mạo hiểm cho bọn họ vào, hơn nữa còn tìm người chữa trị.
Nhưng bây giờ bọn họ nói trở mặt là trở mặt, hiển nhiên đã đùa bỡn ông ta, khiến ông ta vô cùng tức giận
“Không thể nào! Vừa rồi Kiều Duy còn nói với con rằng bọn họ phải thảo luận kĩ hơn chuyện đánh cướp biển.” “Con không hiểu ý thảo luận kĩ hơn à? Tức chuyện này sẽ bị trì hoãn không kỳ hạn! Bọn chúng đang kéo dài thời gian!” Y An Đức thấy con gái mình đơn thuần như vậy thì giận đến nỗi không biết phải làm sao
“Tộc trưởng, vậy chúng ta nên làm thế nào bây giờ?” Một người đàn ông trung niên ở bên cạnh cau mày, sốt ruột hỏi
Lén đưa người vào đây đã là tội chết rồi, huống hồ còn là quân nhân, toàn bộ người trong tộc có thể sẽ vì vậy mà bỏ mạng
Y An Đức suy đi nghĩ lại, cuối cùng nghiến răng trầm giọng nói: “Nếu bọn chúng không muốn giải quyết đám cướp biển này cho chúng ta, vậy giữ bọn chúng lại cũng không có ý nghĩa gì nữa!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597918/chuong-627.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.