*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ông chỉ có thể thỏa hiệp: “Được rồi, tôi biết cô đến là cô đã quyết rồi.
Cô muốn rời hẳn khỏi đơn vị, hay là đổi chỗ khác?” Nhiếp Nhiên lập tức trả lời: “Tôi muốn đến đơn vị khu 2” “Đó là đơn vị của ba cô.” Nhiếp Nhiên khẽ mỉm cười gật đầu, “Đúng vậy, tôi muốn đến chỗ ông ấy.” Nếu rời khỏi nơi này, vậy thì cô có thể thực hiện kế hoạch ban đầu của mình rồi.
Lý Tông Dũng, “Định đi làm trợ thủ đắc lực cho ba cô à?” Nhiếp Nhiên thản nhiên nói: “Người khác đều nói hổ phụ không sinh khuyển nữ, ra trận cha con đều là lính, tôi đi giúp ba tôi cũng là việc rất bình thường.” Lần này qua đó cô nhất định phải “giúp đỡ” Nhiếp Thành Thắng thật tốt mới được, để không uổng công cô gọi ông ta là “ba” lâu như vậy.
“Nói không sai, nhưng cô từ bỏ đơn vị dự bị, chuyển đến đơn vị bình thường, liệu sư đoàn trưởng Nhiếp có đồng ý không?” Nơi này là đơn vị dự bị, là đơn vị mũi nhọn, là cái nôi của của lính đặc chủng.
Có ai làm lính mà không coi ba chữ “lính đặc chủng” là mục tiêu và quang vinh.
Cho dù Nhiếp Thành Thắng có suy nghĩ muốn tương lai Nhiếp Nhiên đi giúp mình thì chắc chắn cũng sẽ đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597909/chuong-618.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.