*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô ngồi ở trước bàn đọc sách ăn cơm, nghe thấy ngoài cửa huyên náo một trận, rồi cửa dưới tầng “ầm” một tiếng
Nhiếp Nhiên cười, xem ra Nhiếp Thành Thắng ra ngoài hóng mát rồi
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng ngủ của cô lại bị đẩy ra
“Rốt cuộc mày muốn thế nào?” Nhiếp Nhiên quay lại nhìn Diệp Trận ở cửa, thấy sắc mặt bà ta tái nhợt, suy sụp, lúc đi qua đây chân cũng tập tễnh
“Dì Diệp làm sao thể, sao lại thảm hại thế này?” Vẻ mặt Nhiếp Nhiên hờ hững
“Rốt cuộc phải thế nào thì mày mới có thể bỏ qua cho con trai tao!” Nhiếp Nhiên cười lạnh, “Dì Diệp nói gì tôi nghe không hiểu, hình như tôi không làm gì em trai cả.” “Không làm gì? Hừ, mày không làm gì đã khiến tao và Dập Dập thành ra như thế này, nếu như mày làm gì, tao và Dập Dập sẽ chết không có chỗ chôn đúng không!” “Sao tôi lại không hiểu ý dì Diệp nhỉ?” Nhiếp Nhiên mỉm cười, thong thả ung dung ăn cơm
“Choáng”..
tất cả đồ ăn trong đĩa bị Diệp Trần hất đổ xuống đất, vung vãi khắp nơi
Cái tay đang cầm đũa của Nhiếp Nhiên khựng lại, ý cười ở khóe miệng từ từ cứng lại thành một độ cong lạnh như băng
“Mày nói cho tao biết, rốt cuộc mày muốn làm gì, rốt cuộc mày muốn thể nào thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597901/chuong-610.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.