*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Con không sao đâu, nhưng mà sợ em trai không ăn nổi.” Nhiếp Nhiên nói tới cấu cuối cùng còn kéo cả Nhiếp Dập vào, như thể càng làm cho Nhiếp Thành Thắng tức giận hơn.
Cơm thừa canh cặn ư? Có gì ăn nấy ư? Thể thì ngày nào nó mới về được đội dự bị chứ hả? Nhiếp Thành Thắng càng nghĩ càng thấy tức giận, gân xanh nổi đầy hai bên trán.
Mụ già Diệp Trần chết tiệt này không biết đã làm gì nữa! Chờ xem mình diễn tập xong, quay về sẽ xử lí bà ta thể nào! “Thế các con đừng vội về ngày, cứ nghỉ lại ở thành phố A một đêm đi.
Giờ ba sẽ lập tức gọi điện hỏi bà ấy xem tình hình ra sao.” Nói xong, ông ta liền cúp máy luôn.
Nhiếp Nhiên nghe giọng điệu hùng hổ của Nhiếp Thành Thắng thì biết chắc là lần này Diệp Trận toi rồi.
Ha! Bà ta muốn đưa hết người đi, để cổ ở nhà một mình là muốn ra oai phủ đầu với cô sao?
Đúng là ngây thơ!
Mà lúc này, lái xe ngồi ở phía trước nghe Nhiếp Nhiên nói chuyện với ba mình như thế thì lặng lẽ đau lòng thay cho cô chủ nhà mình.
“Dừng xe đi.” Nhiếp Nhiên nhìn thấy một nhà hàng có vẻ sang trọng.
Lái xe tấp vào lề đường, Nhiếp Nhiên xuống xe, thuận miệng nói với ông ta: “Chú cũng đi ăn gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597880/chuong-589.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.